Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 394:




Ngưu Bôn vừa sợ vừa giận.
Mẹ nó! Súc sinh này bị điên à?
Ở đây còn bao nhiêu người mà cứ nhắm vào mình?
Mắt thấy rắn lớn càng ngày càng gần, Ngưu Bôn độc ác nhìn về phía Doãn Tử Nguyệt và Kim Hoa bà bà cách đó không xa!
Thực lực của Kim Hoa bà bà so với lão ta thì mạnh hơn, đương nhiên ông ta không dám chọc vào, nhưng Doãn Tử Nguyệt chỉ là một con gà con mới vào giang hồ mà thôi, lực chiến thật sự còn kém xa ông ta!
Adv
“Ngưu Bôn, ông định làm gì? Tôi là người của Hoa Thần cung!”
“Doãn tiên tử, cô không thể trách tôi được! Cô không chết thì tôi chết!”
Ngưu Bôn quát lên, một chưởng hung hăng đập thẳng vào Doãn Tử Nguyệt, Doãn Tử Nguyệt dốc hết sức đánh trả nhưng không địch lại, lảo đảo ngã xuống đất.
Nhìn Ngưu Bôn chạy xa dần, rắn lớn màu đen đã bò tới trước mặt mình, há cái miệng to như chậu máu, Doãn Tử Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng!
Adv
Nếu biết trước như thế này thì cô ấy tuyệt đối sẽ không tới đây!
Đáng tiếc không có nếu như!
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, rắn lớn đột nhiên cảm nhận được thứ gì, đột nhiên dừng công kích, ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào thanh niên áo trắng cách đó không xa đang đi tới!
Doãn Tử Nguyệt thấy vậy cũng đưa mắt nhìn qua, đôi mắt đẹp lập tức đỏ bừng lên!
“Là anh ta!”
“Anh ta tới cứu mình!”
Cùng lúc đó, Ngưu Bôn và Kim Hoa bà bà cũng thấy Lâm Phong đi tới.
Hai người do dự chốc lát rồi chọn núp đằng xa lén quan sát xem Lâm Phong định làm gì?
Thực lực của con rắn rất mạnh, đến cả Nam Cung Thần Thoại cũng bị ăn, lẽ nào Lâm Phong còn định đánh nhau với nó?
“Lâm Phong, mau cứu tôi!” Doãn Tử Nguyệt cất tiếng gọi, nước mắt rơi ra đầy vui mừng.
Cảm động, quá cảm động!
Khi những người khác hận không thể chạy thật nhanh, khi cô ấy tuyệt vọng nhất, Lâm Phong không ngại khó mà tới, đi về phía mình, muốn cứu mình!
Trong đầu cô ấy không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình và Lâm Phong ở chung, chợt thấy ấm áp!
Thì ra trước kia Lâm Phong chỉ giả vờ không để ý đến mình, nhưng thật ra lại có thiện cảm với mình!
Nếu không sao anh sẽ mạo hiểm tới cứu cô ấy chứ?
Nhưng lát sau, trong lòng Doãn Tử Nguyệt lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Con yêu thú này mạnh như thế, đã có chiến lực ngang một kẻ nửa bước vào cảnh giới võ đạo tông sư, Lâm Phong chắc chắn không đánh lại!
“Lâm Phong, mau tới cứu tôi! Chỉ cần anh cứu tôi thì bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý!”
Doãn Tử Nguyệt cố tình nói ra lời khiến người ta suy nghĩ mơ màng.
Cô ấy vừa cầu cứu vừa để ý hành động của Lâm Phong!
Chỉ cần Lâm Phong thu hút sự chú ý của con yêu thú, cô ấy sẽ nhân cơ hội chạy trốn!
Còn Lâm Phong có sống được không thì không liên quan, dù sao chỉ cần mình sống là được!
Cô ấy còn chưa được trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm phụ nữ, cô ấy không muốn chết!

Lâm Phong lười để ý đến loại con gái như Doãn Tử Nguyệt!
Anh nhìn con rắn lớn trước mặt, tỏ vẻ khó hiểu.
Không ngờ con rắn đen này giống hệt báo đen mình gặp ở Thập Vạn Đại Sơn, cũng là một con yêu thú Kim Đan kỳ!
Đồng thời, nhìn cái đầu sắp có sừng của nó, có thể trăm năm nữa con rắn này có thể hóa thành giao long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.