Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 396:




Nhưng Hấp Tinh đại pháp hình như chỉ dùng được với người tu luyện có linh khí, không biết có dùng được với yêu thú không?
Nghĩ vậy, Lâm Phong quyết định thử một lần.
Anh dùng Hấp Tinh đại pháp với rắn lớn.
Rắn lớn kịch liệt từ chối trong chốc lát, sau đó cơ thể khổng lồ dần uể oải, ngắn ngủi mười giây nó đã biến thành xác khô.
Mắt thường có thể nhìn thấy một luồng khí trắng từ trong cơ thể nó chui ra, nhập vào mũi Lâm Phong.
Adv
“Quả nhiên có thể dùng với cả yêu thú!”
Trong mắt Lâm Phong xẹt qua một tia sáng!
Sau khi hấp thu con rắn lớn đã có linh tinh, anh phát hiện sức mạnh của mình tăng lên một chút, linh khí trong đan điền gần như đã hóa lỏng, nguyên anh nho nhỏ cũng càng ngưng tụ ra thật hơn!
Khó trách Quỷ Minh lão tổ có thể từ một đệ tử quét dọn trở thành Nguyên Anh lão quái trong một thời gian ngắn, có Hấp Tinh đại pháp này, dù là đầu heo cũng có thể trở thành heo yêu!
Adv
Hấp Tinh đại pháp này quá mạnh, không biết là ai sáng tạo ra!
Lâm Phong hơi kích động.
Lần tới Kinh Hàng này đúng là thu hoạch được quá nhiều!
Anh định sau khi trở về sẽ dạy Hấp Tinh đại pháp cho Y Nặc và em gái, để hai người nhanh học được, sau này có thể tìm mấy tên tu luyện tới cho hai người họ hút một cái là thăng cấp thực lực được rất nhanh!
Về phần Tiểu Luyến Luyến, hiện tại thể chất của cô bé còn chưa thức tỉnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Lưu Năng đứng cạnh cảm thấy cả người tê rần!
Lão ta nhìn Lâm Phong, ánh mắt đầy sợ hãi.
Cậu Lâm không phải ma quỷ chứ? Cái tay kia là thế nào?
Vì sao con rắn lớn tự nhiên biến thành thây khô? Chẳng lẽ là vì bị cậu Lâm hút tinh khí?
Trong đầu Lưu Năng hiện ra vô số hình ảnh yêu quái hút tinh khí của người, cơ thể nhũn ra.
“Ông làm sao đấy?”
Lâm Phong nhìn Lưu Năng, nhíu mày hỏi.
“Cậu… cậu Lâm, cậu đừng hút tôi! Tôi sẽ không nói bí mật của cậu ra đâu!”
Lưu Năng lo lắng nói.
“Ông đang nghĩ gì thế?”
Lâm Phong vỗ đầu Lưu Năng một cái!
Có lẽ vì đang vui nên anh giải thích:
“Hình ảnh một tay che trời của tôi là một thuật pháp tên Pháp Thiên Tượng Địa, thuật pháp này có thể biến to nhỏ một vật tùy ý!”
“Pháp Thiên Tượng Địa?”
Lưu Năng dường như nghĩ tới cái gì, giật mình nói:
“Đây không phải thuật pháp biến lớn của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký sao? Cậu Lâm, cậu là Tôn Ngộ Không ư?”
“Ha ha… Tôi là cha ông!”
Lâm Phong đột nhiên nói một câu, sau đó thần thức quét quanh bốn phía, tìm một phương hướng rồi xoay người rời đi!
Cuối cùng anh cũng hiểu Lưu Năng không chỉ thành thật mà còn bị ngu!
Giải thích với người như thế cũng chẳng để làm gì, chỉ rước bực vào người.
Lưu Năng nhìn Lâm Phong rời đi, do dự một lát rồi cắn răng chạy theo, nói:
“Cậu Lâm, cha tôi chết từ ba mươi năm trước rồi!”
Lâm Phong: …

Lát sau hai người đã tới trước một sơn động đen kịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.