Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 402:




Lâm Phong không thèm để ý Ngưu Bôn, mà nhìn về phía đám người nhà họ Vương, nhàn nhạt hỏi:
“Ai là lão gia chủ nhà họ Vương đấy?”
“Chính là mày đã giết con trai tao, Vương Thước?”
Vương Hữu Chí bước ra, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong mắt tràn đầy sát khí!
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Phong e rằng đã chết hàng vạn lần!
Lâm Phong đánh giá Vương Hữu Chí, nhận thấy thực lực của đối phương quả thật không tệ, đã bước được nửa bước vào cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, chỉ yếu hơn Long Ngạo Thiên một chút!
Adv
“Ông là lão gia chủ nhà họ Vương mà Ngưu Bân nhắc đến?”
Lâm Phong hỏi.
“Đúng vậy, tao chính là lão gia chủ nhà họ Vương, Vương Hữu Chí. Mày đã giết con trai tao, hôm nay tao….”
“Bùm!”
Adv
Lâm Phong vung tay tát bay Vương Hữu Chí thành sương máu.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ!!!
Nụ cười giễu cợt trên mặt Ngưu Bôn trở nên cứng ngắc.
Sắc mặt các võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương trở nên tái nhợt, không thể chấp nhận sự thật trước mắt!
Ngay cả Ngưu Bôn cũng chấn động!
Mặc dù ông ta đã biết sức mạnh khủng khiếp của Lâm Phong, nhưng vẫn cảm thấy rùng mình.
Vương Hữu Chí chính là cường giả sắp bước vào cảnh giới Tông Sư!
Vậy mà lại Lâm Phong chỉ cần vung tay một cái đã chết!
So sánh với Lâm Phong mạnh mẽ…
Ông ta cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến…
“Lão… lão gia chủ!”
“Lão gia chủ!!! Ông chết thảm quá!”
Rất nhanh, các võ giả Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương mới sực tỉnh.
Sắc mặt họ đau khổ, nước mắt tuôn rơi!
Lão gia chủ chính là trụ cột tinh thần của nhà họ Vương, là niềm tin của tất cả mọi người trong gia tộc!
Chỉ mới đây thôi!
Họ còn đang mơ tưởng đến tương lai nhà họ Vương sẽ phát triển huy hoàng như thế nào khi lão gia chủ chính thức trở thành Võ Đạo Tông Sư!
Nhưng giờ đây…
Mơ ước đã tan vỡ, mọi thứ đều kết thúc!
Lão gia chủ vừa chết, trong vòng gần trăm năm tới, nhà họ Vương không thể nào hồi phục được
“Báo thù cho lão gia chủ!”
Một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng tám, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, dường như vì quá đau buồn mà mất đi lý trí, mũi phì phò phun ra hơi thở trắng như trâu chọi!
“Báo thù!”
“Báo thù!”
“Báo thù!”
Các võ giả khác của nhà họ Vương cũng gào thét, liều mạng tấn công Lâm Phong.
Lâm Phong thấy vậy, không khỏi kinh ngạc.
Nhóm người này dù biết rõ bản thân không phải đối thủ của anh nhưng vẫn liều chết xông lên muốn báo thù sao?
Xem ra không tồi!
Nhà họ Vương vẫn có điểm đáng khen.
Lâm Phong hiểu rõ, có một thứ gọi là niềm tin!
Khi bạn có niềm tin, bạn sẽ càng tự tin, càng mạnh mẽ, không sợ hãi, coi thường chuyện sống chết!
Thật đáng tiếc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.