Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 422:




Lâm Phong không yên tâm, lại dùng thần thức quét vài lần, chỉ có anh và Lý Tiểu Khả!
Đúng lúc này, Lâm Phong để ý đến một bức họa trên tường.
Trên đó là khuôn mặt của người đàn ông áo đen, chân trái của ông ta thẳng tắp, chân phải hơi nâng lên, thoạt nhìn rất quái dị, giống một người què!
“Chẳng lẽ bức tranh này là nguyên nhân?”
Lâm Phong tự hỏi không có kết quả bèn lấy bức họa xuống bỏ vào túi càn khôn, sau đó mới mở trói cho Lý Tiểu Khả.
Adv
“Hu hu… anh, cảm ơn anh đã cứu em!”
Có thể thấy Lý Tiểu Khả sợ lắm rồi. Vừa cởi dây trói ra cô ấy đã nghẹn ngào nhào vào lòng Lâm Phong, gào lên khóc, nước mắt nhanh chóng làm ướt quần áo Lâm Phong.
Tuy rằng cơ thể Lý Tiểu Khả rất mềm mại, rất thơm, nhưng trong lòng Lâm Phong chẳng còn suy nghĩ khác.
Trong mắt anh, Lý Tiểu Khả giống như em gái mình.
Adv
Lâm Phong vừa trấn an vừa nói:
“Chuyện gì vậy? Sao em lại bị bắt tới đây?”
“Hic… là thế này…”
Lý Tiểu Khả nói hết chân tướng ra.
“Em nói em là thể chất thuần âm?”
Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày, đưa tay đặt lên bụng của Lý Tiểu Khả kiểm tra!
Quả nhiên bụng của Lý Tiểu Khả có độ ấm thấp hơn hẳn người bình thường, hơn nữa có thể cảm nhận được chút khí lạnh…
Đây là đặc thù của thể chất thuần âm!
Giờ âm, ngày tháng năm âm là lúc mà âm khí trong trời đất nặng nhất!
Đứa trẻ được sinh ra vào lúc này có chưa Tiên Thiên âm khí trong cơ thể, được gọi là cơ thể thuần âm!
Người có thể chất này nếu bị tà vật tấn công rất dễ chết non! Rất hiếm ai có thể trưởng thành tới mức này!
Hơn nữa biểu hiện của Lý Tiểu Khả luôn rất bình thường, hoàn toàn không giống cơ thể thuần âm, đây cũng là lý do trước kia anh không nhận ra…
“Anh… có phải thể chất của em không tốt không?”
Lý Tiểu Khả hơi lo lắng hỏi.
“Em không cần lo lắng, có anh ở đây, không vấn đề gì.”
Lâm Phong vừa nói vừa dùng thần thức quét qua cơ thể Lý Tiểu Khả một lượt. Nếu đã biết Lý Tiểu Khả là cơ thể thuần âm, vậy anh nhất định phải tra ra được nguyên nhân cô ấy vẫn sống được tới bây giờ.
Còn việc nam nữ có khác cũng không phải thứ cần suy nghĩ lúc này, dù sao Lý Tiểu Khả cũng không biết anh đang nhìn.
“Tiểu Khả, em vén áo ngoài lên một chút.”
Lâm Phong đột nhiên nói.
“A? Ở đây sao?”
Lý Tiểu Khả ngẩn người, gương mặt đỏ bừng, trái tim đập bình bịch.
Vì trước đó cô ấy đi ngủ nên cũng không mặc đồ lót.
Lúc này nếu vén lên thì chẳng phải là…
Tuy rằng cô ấy không ghét Lâm Phong nhưng trên mặt đất còn có vài thi thể, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Lâm Phong nhìn Lý Tiểu Khả cứ xoắn xuýt mãi bèn tự mình cầm lấy vạt áo, xốc thẳng lên, để lộ cái bụng trắng nõn.
“Quả nhiên là Phong Ấn phù! Chỉ có nhờ cái này mới có thể giúp Tiểu Khả bình an lớn lên.”
Ánh mắt anh hơi nhúc nhích, trong lòng không được bình tĩnh.
Theo anh biết Phong Ấn phù và Phong Linh thuật đều là bí thuật độc nhất vô nhị của sư phụ mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.