Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 424:




Ánh mắt Trần Thiên Hủ nhìn Lâm Phong đầy phức tạp, nhưng không nói gì cả.
Chỉ có Trần Y Nặc đứng lên đi tới trước mặt anh, nói:
“Sau khi anh đi thì Phùng Hải cũng chạy mất.”
“Chạy thì thôi, chuyện bình thường! Huống chi việc này cũng không trách ông ta được, trách anh khinh thường thôi!”
Lâm Phong lắc đầu.
Adv
Trần Y Nặc chần chừ một lúc rồi hỏi:
“Anh đưa Quỷ Cốt kia đi đâu?”
“Anh đi diệt Quỷ Ẩn Tông.”
“Sao anh không nói cho em biết?”
Adv
“Cái này…”
Lâm Phong hơi sửng sốt, không ngờ Trần Y Nặc sẽ hỏi. Anh suy nghĩ chốc lát, nói:
“Anh sợ em lo lắng.”
“Không, anh không sợ em lo lắng, mà anh thích làm gì thì làm, không chịu bảo em một câu.”
Trần Y Nặc nói vậy, gưong mặt tái nhợt đi rất nhiều.
Sau đó cô nhìn Lâm Phong tiếc tục nói:
“Lâm Phong, sau khi anh rời đi, em luôn suy nghĩ về một vấn đề. Em phát hiện chúng ta là người của hai thế giới, chút phiền phức anh tự rước vào người có thể là một đòn nghiêm trọng với bọn em!”
“Y Nặc, em đang đoán mò rồi.”
Lâm Phong cười khẽ một tiếng.
“Anh nghĩ nó buồn cười sao?”
Trần Y Nặc hỏi.
“Ấy…”
Nụ cười trên mặt Lâm Phong cứng đờ.
“Lâm Phong, mười năm qua, em từng ảo tưởng vô số lần về ngày chúng ta ở cạnh nhau! Khi hiểu lầm được xóa bỏ, em biết anh sẽ cùng em về Vân Xuyên, em vui tới mức nào anh biết không? Nhưng bây giờ em cảm thấy mình hơi ngây thơ. Nếu như vì anh mà cuộc sống của em càng chẳng ra gì thì ngay từ đầu nên quyết đoán một chút.”
Trần Y Nặc nói rất nhiều.
Lâm Phong nhíu mày, anh rất hiểu tính cách Trần Y Nặc, cô ấy không phải người thích gây sự!
Nếu Trần Y Nặc đã nói tới mức này, nghĩa là hành vi hiện tại của anh đang làm tổn thương cô ấy.
Anh thật sự rất bất đắc dĩ!
“Tiểu Luyến Luyến, đi thôi, bác đưa con về phòng ngủ.”
Lúc này Trần Thiên Hủ đứng dậy khỏi ghế salon, chống gậy nắm tay Tiểu Luyến Luyến đi vào một căn phòng cách vách.
Tiểu Luyến Luyến cẩn thận từng bước đi, hơi lo lắng nhìn cha mẹ mình.
Hiển nhiên cô bé đã nhận ra điều kì lạ, nhưng hiểu chuyện nên không nói gì, mà tinh tế rời đi cùng với bác mình.
Nhìn hai người rời đi, Trần Y Nặc chuẩn bị nói tiếp, nhưng lúc này Lâm Phong đột nhiên bế cô ấy lên.
“Anh làm gì? Mau buông em xuống! Rôt cuộc anh có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề không? Em muốn nói chuyện với anh!”
Trần Y Nặc hơi tức giận!
“Không có chuyện gì mà ngủ một giấc không giải quyết được, có thì… ngủ hai giấc!”
Lâm Phong ném Trần Y Nặc lên giường, chân thành nói:
“Anh sẽ không bàn luận vấn đề đúng sai với người đang tức giận, càng làm vậy sẽ càng không được gì… Nếu em muốn nói gì thì để mấy tiếng nữa hẵng nói tiếp với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.