Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 427:




“Ồ? Vân Mai, cô có cao kiến gì hả?”
Đàm Thiên Hồng cười hỏi.
“Kể từ ngày hôm nay, cả giới võ đạo thành phố Kim Lăng sẽ phục tùng ta! Cần gì phải liên minh chứ?”
Chu Vân Mai nói với vẻ mặt ngạo nghễ.
Mọi người nghe vậy đều nghệch mặt ra, không hiểu vì sao Chu Vân Mai lại nổi điên.
Adv
Vào lúc này.
“Cạch cạch cạch!”
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên từ bên ngoài.
Ngay sau đó có một cô gái trẻ tuổi mặc đồ trắng, vóc dáng mảnh mai, gương mặt đẹp tuyệt trần chậm rãi bước vào.
Adv
Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đi vào, nét mặt Chu Vân Mai lập tức trở nên kính cẩn, cô ta tiến tới một bước, quỳ một chân xuống đất:
“Chu Vân Mai của Tam Khẩu Đường, cung kính nghênh tiếp Giang tiên tử!"
Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Có chuyện gì vậy?
Cô gái trẻ tuổi này là ai?
Tại sao Chu Vân Mai lại quỳ gối trước cô ta?
Ở đây chỉ có Đàm Thiên Hồng không biết nghĩ tới gì đó, mặt khẽ biến sắc.
Giang tiên tử?
Ông ta nhớ mười mấy năm trước nhà họ Giang có một cô bé gia nhập Huyền Linh Môn trên núi, từ đó không còn tung tích!
Lẽ nào người này là cô bé năm xưa?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đàm Thiên Hồng như đang vang vọng tiếng lộp bộp, loáng thoáng cảm thấy không ổn!
Trong giới võ đạo ngày nay có một quy tắc bất thành văn, đó là một khi có người trên núi xuống núi sẽ mang ý nghĩa vô địch!
Tông môn trên núi đại diện cho đỉnh cao thực lực của giới võ đạo nước Đại Hạ!
Hơn nữa… tông môn không nằm trong tầm quản lý của pháp luật!
Chỉ cần không làm gì quá đáng, ví dụ như phản quốc, quốc gia cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của tông môn, điều này đã có thể chứng minh cho sự đáng sợ của tông môn!
Và giờ con gái cả nhà họ Giang xuống núi, dù có phải suy nghĩ bằng mông Đàm Thiên Hồng cũng biết mục đích của đối phương!
“Tìm được người giúp tôi chưa?”
Giang Tịch Vũ lạnh nhạt hỏi.
Nét mặt cô ta lạnh tanh, áo trắng tựa tuyết, trông hệt như tiên nữ không dính khói lửa nhân gian.
“Giang tiên tử, là thế này! Đàm Thiên Hồng là chó săn của tên Lâm Phong đó, vì vậy nên chỉ cần bảo ông ta gọi điện cho Lâm Phong là được ạ!”
Chu Vân Mai bò dậy, cười nịnh nọt.
“Vân Mai, cô đừng ăn nói lung tung!”
Nghe vậy, Đàm Thiên Hồng thay đổi sắc mặt, lập tức lớn tiếng quát.
“Ông đang sợ đấy à? Lúc trước tôi đã nói Lâm Phong ngang ngược, không đáng tin rồi! Vậy mà ông cứ không chịu nghe lời tôi, khăng khăng cố chấp!”
“Bây giờ đại nhân của Huyền Linh Môn xuống núi, ông mới biết sợ hả? Có buồn cười lắm không?”
Chu Vân Mai cười khẩy.
Đàm Thiên Hồng nghe vậy bèn siết chặt nắm đấm, cảm thấy rất đau lòng.
Ông ta coi Chu Vân Mai như em gái của mình, nhưng không ngờ cô ta lại không chút do dự bán đứng ông ta!
“Cô ta do cô gọi đến à?”
Đàm Thiên Hồng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.