“Không nên tự chuốc lấy đau khổ! Tôi biết ông là cao thủ Võ Hồn Cảnh, nhưng vẫn kém xa tôi.”
Lâm Phong lắc dầu.
Mặc dù Võ Hồn Cảnh tương đương với Nguyên Anh, nhưng chiến lực thực sự của Huyền Trần mới ở Kim Đan kỳ, không phải đối thủ của anh.
“Vậy tôi muốn học hỏi một chút!”
Huyền Trần nheo mắt lại.
Adv
Hai tay ông ta nhanh chóng kết ấn, một năng lượng đáng sợ từ trong người bộc phát ra, khiến đám người vây quanh đều lùi về sau!
“Đây là tuyệt kĩ của Chưởng môn sư huynh, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ!”
“Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ là tuyệt kĩ chỉ Võ Hồn Cảnh mới sử dụng được! Yêu cầu nguyên thần lực cực kì cao!”
“Xem ra Chưởng môn sư huynh cực kì kiêng dè Lâm Phong này, vừa lên đã dùng hết toàn lực!”
Adv
“Tuy Lâm Phong này cực kì lợi hại, nhưng Chưởng môn cũng không yếu, bây giờ sử dụng tuyệt kĩ, nhất định có thể lấy lại mặt mũi cho Huyền Linh Môn ta!”
Đám trưởng lão đều kích động nói.
Lâm Phong nghe những âm thanh bàn tán này, trong lòng tò mò.
Kỹ năng của Võ Hồn Cảnh?
Chẳng lẽ kỹ năng này còn cần nguyên thần lực cường đại mới dùng được sao?
Lúc này, Huyền Trần đột nhiên quát nhẹ một câu:
“Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, Ngọc Nhân thổi tiêu!”
Linh khí nhàn nhạt nháy mắt bao phủ toàn bộ nơi này.
Trong nháy mắt phòng họp đã tối om, đưa tay ra không thấy năm ngón.
Ngay sau đó, một vầng trăng chậm rãi mọc lên.
Ánh sáng sắc nhọn rơi xuống đất, hóa thành hai mươi bốn cây cầu đá…
Trên cầu đá, có người bằng ngọc cúi đầu thổi tiêu.
Khung cảnh xa hoa, khiến người nhìn ngây dại.
Lâm Phong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có cảm giác kỳ lạ như rơi vào ảo cảnh.
Nhưng giây sau, anh phát hiện có một luồng sát khí lao về phía mình.
Không! Nói đúng hơn là vô số sát khí!
Những sát khí này ngập tràn năng lượng kì lạ, mãnh liệt dâng lên xung quanh anh, phong tỏa toàn bộ đường lui, trong đó còn có một chút uy áp thần hồn!
Có thể nói, nếu một cường giả Tông Sư đỉnh phong đối mặt với công kích này có lẽ đã thất khiếu chảy máu từ lâu!
Nhưng Lâm Phong không sao cả.
“Cũng được. Xem ra võ đạo cũng không đơn giản như mình tưởng. Kỹ năng này của Võ Hồn Cảnh hóa ra có thể như thế này! Lấy ảo ảnh đánh người, không một khe hở!”
Lâm Phong tự lẩm bẩm.
Để tỏ lòng tôn trọng với Huyền Trần, anh hơi nghiêm túc một chút, triệu hồi kiếm bổn mạng của mình, tiện tay bổ một cái.
“Ầm!”
Kiếm quang phá vỡ bóng tối.
Toàn bộ những ảo ảnh tuyệt đẹp nháy mắt vỡ tan, mọi thứ quay về nguyên trạng.
“Phụt!”
Chưởng môn Huyền Trần phun ra một búng máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất.
“Chưởng môn!”
Huyền Minh, Huyền Đức và đám trưởng lão thấy vậy, vẻ mặt kinh hãi, xông lên trước muốn đỡ Huyền Trần lên.
Huyền Trần đẩy mọi người ra, chật vật đứng dậy, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy vẻ chán nản.