Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 446:




Đó chính là Huyền Linh Môn biết được thế lực đứng sau Lâm Phong!
Mà thế lực này chắc chắn rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn Huyền Linh Môn thì họ mới khách khí với Lâm Phong như thế!
Nghĩ tới đây, Triệu Vô Cực nhỏ giọng nói suy đoán của mình cho Hoàng Mi Đạo Nhân.
Hoàng Mi Đạo Nhân nghe xong cũng rùng mình.
Có thể khiến Huyền Linh Môn phải kiêng dè, vậy chắc chắn không kém cạnh gì với đạo môn của ông ta!
Lâm Phong này quả nhiên không đơn giản!
Khó trách dám gây chuyện như thế!
Adv
Nghĩ vậy, Hoàng Mi Đạo Nhân lại nhìn mấy vết bầm trên mặt các trưởng lão, nghi ngờ hỏi:
“Chưởng môn Huyền Trần, bọn họ thế này…”
“Đây là bí thuật tu võ của Huyền Linh Môn, không cần đạo hữu quan tâm.”
Huyền Trần thản nhiên nói dối.
Tuy rằng Hoàng Mi Đạo Nhân không tin, nhưng Huyền Trần đã nói như thế thì ông ta cũng không hỏi nhiều, tránh bị hiểu lầm!
Đúng lúc này, trưởng lão canh kho mang một nghìn viên linh thạch về.
Adv
Lâm Phong thấy thế, hai mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên nhận.
“Lâm đạo hữu, đây là linh thạch của cậu…”
Trưởng lão canh kho hơi đau lòng đưa cho Lâm Phong.
Mặc dù võ giả không thể trực tiếp hấp thụ linh khí từ linh thạch, nhưng tác dụng của nó rất nhiều, ví dụ như bày trận, nuôi dưỡng linh thảo, hoặc các thuật pháp khác…
“Cảm ơn nhé!”
Lâm Phong nhận linh thạch, lễ phép nói cảm ơn.
“Không… không cần cảm ơn.”
Trưởng lão canh kho chỉ cảm thấy cả người trống rỗng.
Nhìn thấy vậy, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực lại càng chấn động!
Người của Huyền Linh Môn tốt quá, chủ động đưa linh thạch cho Lâm Phong!
“Huyền Linh Môn đúng là danh bất hư truyền, Lâm Phong tôi hôm nay được mở rộng tầm mắt, sau này tôi lại tới!”
Lâm Phong bỏ linh thạch vào túi đựng, vui vô cùng nói.
“Tới một lần là đủ rồi!”
Huyền Trần vội vàng nói.
“Chưởng môn Huyền Trần, ông nói thế khách sáo quá! Tôi với ông vừa gặp đã thân, nhất định phải thường xuyên tới thăm, thúc đẩy quan hệ hai bên!”
Lâm Phong mỉm cười nói.
Chưởng môn Huyền Trần nghe xong, ngoài mặt mỉm cười, trong lòng mắng Lâm Phong vô liêm sỉ!
Cầm một nghìn viên chưa đủ, còn muốn có nữa!
Tưởng đang cắt rau đấy hả!
“Chưởng môn Huyền Trần, tôi còn có việc, về trước đây!”
“Lâm đạo hữu, tôi tiễn cậu?”
“Không cần, ông ở lại đây chiêu đãi đám người của Bộ chấp pháp này đi!”
Lâm Phong lắc đầu, sau đó hóa thành cầu vồng biến mất nơi chân trời.
Nhìn Lâm Phong rời đi, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực cũng chẳng muốn ở lại.
Ngày hôm nay đủ khiến bọn họ khiếp sợ rồi, nhanh chóng báo cáo tin tức lại mới được!
“Chưởng môn Huyền Trần, nếu Lâm Phong đã đi thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa.”
Dứt lời, hai người cũng nhanh chóng rời đi.
Hai người họ đi xong, nụ cười trên mặt Huyền Trần cũng nhạt đi, xoay người đá Huyền Đức một cái, nhưng không biết Huyền Đức đã chuẩn bị từ trước, lắc mông một cái tránh cú đạp này.
“Còn dám tránh?”
Vẻ mặt Huyền Trần lạnh như băng.
“Tôi…”
Huyền Đức nặn ra một nụ cười, muốn giải thích một chút. Nhưng lúc này Huyền Trần lại đạp thêm một phát.
Mình chỉ biết Chưởng môn sư huynh muốn làm thịt mình thôi!
Trong đầu Huyền Đức nghĩ như vậy, sau đó bị đá bay ra ngoài!
Nhìn thấy thế, đám trưởng lão đều không hiểu vì sao Chưởng môn lại đánh Huyền Đức!
“Là thế này!”
Huyền Trần kể lại ngọn nguồn sự việc.
Tất cả trưởng lão nghe xong, vẻ mặt thay đổi, khó trách người ta đột nhiên lại tìm tới cửa mà đánh, thì ra Huyền Đức đi gây họa!
“Làm thịt nó!”
Trưởng lão canh kho, trưởng lão Chấp Pháp đường đều tức giận đánh tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.