Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 451:




Hoàng Phủ Vân đẩy Phùng Hải ra, đi tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười hỏi.
“Có gì chỉ giáo?”
Lâm Phong hờ hững hỏi.
“Là thế này! Lúc trước anh giết trưởng lão ngoại môn Ngưu Bôn của thương hội chúng tôi, anh có nhớ không?”
Hoàng Phủ Vân nói.
Adv
“Các anh tới tìm tôi báo thù à?”
Lâm Phong hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
“Theo lẽ thường thì nếu có người dám giết trưởng lão của thương hội Bách Vân chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó! Nhưng anh thì khác!”
“Chúng tôi đã điều tra rõ tất tần tật những việc anh làm ở hai thành phố Kinh Hàng và Kim Lăng!”
Adv
“Kể cả việc tối qua anh giết một trưởng lão của Quỷ Ẩn Tông! Tôi cũng biết!”
Hoàng Phủ Vân nói một tràng, sau đó nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt ẩn ý rồi nói tiếp:
“Lâm Phong, anh là nhân tài, mà thương hội Bách Vân chúng tôi lại cần những nhân tài như anh!”
“Sao nào? Anh có muốn gia nhập thương hội Bách Vân không? Chỉ cần đồng ý tham gia, anh sẽ được nhận toàn bộ phúc lợi của thương hội Bách Vân!”
“Tôi không có hứng thú với thương hội Bách Vân các anh!”
Lâm Phong từ chối thẳng thừng.
Nghe vậy, trong mắt Hoàng Phủ Vân có một tia sáng xẹt qua.
Nếu như Lâm Phong phấn khích đồng ý ngay thì gã sẽ cảm thấy thất vọng, nghĩ rằng Lâm Phong chỉ được có thế!
Ngược lại Lâm Phong không để thương hội Bách Vân vào mắt, gã mới cảm thấy Lâm Phong có khí phách!
“Ha ha… Lâm Phong, anh hợp gu tôi lắm đấy! Tôi thích những người kiêu ngạo như anh, bởi vì chỉ có kẻ mạnh mới có thái độ coi khinh mọi thứ như vậy!”
“Ở một mức độ nào đó, anh rất giống với Hoàng Phủ Vân tôi đây, hai chúng ta tương tự nhau đấy!”
Hoàng Phủ Vân tự hào nói.
Lâm Phong nghe vậy hơi cạn lời.
Sao cái tên Hoàng Phủ Vân này giống y hệt minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên trước đó thế nhỉ, quá tự cao tự đại!
“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, tôi không phải loại người giống anh đâu.”
Lâm Phong lắc đầu.
Hoàng Phủ Vân cũng không tức giận chút nào khi nghe vậy.
Gã nháy mắt ra hiệu cho Đại trưởng lão Lý Phúc ở bên cạnh.
Lý Phúc gật đầu, lấy hai trăm viên linh thạch trong túi trữ vật ra.
“Lâm Phong, tôi nghe Phùng Hải nói anh đang cần linh thạch?”
“Chỉ cần anh đồng ý gia nhập thương hội Bách Vân chúng tôi, hai trăm viên linh thạch này sẽ là của anh! Anh nghĩ sao?”
Hoàng Phủ Vân mỉm cười nói.
Hai trăm viên linh thạch không phải con số nhỏ, giá thị trường cũng phải mấy chục tỷ!
Dứt khoát bỏ ra một số tiền lớn như thế, gã không tin Lâm Phong sẽ không dao động!
“Các anh đi nhanh đi! Nếu không để lát nữa linh thạch bị tôi cướp rồi thì đừng trách Lâm Phong tôi không nhắc nhở đấy.”
Lâm Phong nhìn linh thạch, thản nhiên đáp.
“Cướp?”
Hoàng Phủ Vân cười phá lên.
Tên Lâm Phong này còn kiêu ngạo hơn gã tưởng!
Lại dám nói ra từ “cướp” ngay trước mặt gã?
Lý Phúc ở bên cạnh cũng không nhịn cười được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.