Lâm Phong đúng là một cậu nhóc đáng yêu!
Dám nói ra từ “cướp” trước mặt cao thủ sắp ghi tên vào Bảng Hạ như ông ta?
Đúng lúc này.
Có hai người bước đi thật nhanh tới từ phía cuối hành lang, là Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực!
"Tổ trưởng tổ 17 của Bộ chấp pháp ở Bắc Kinh, Triệu Vô Cực sao lại tới đây? Chẳng lẽ cũng đến vì Lâm Phong?"
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Vân tắt dần, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Adv
Gã chỉ biết Triệu Vô Cực nhưng không biết Hoàng Mi Đạo Nhân ở bên cạnh!
Nhưng Lý Phúc lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Mi Đạo Nhân, dường như nghĩ đến điều gì đó nhưng chưa dám khẳng định.
"thương hội Bách Vân mấy người tìm Lâm Phong làm gì?"
Triệu Vô Cực đi lên trước, hạ giọng hỏi.
Adv
Không đợi Hoàng Phủ Vân trả lời, ông ta lại nhìn về phía Lâm Phong, lo lắng hỏi:
"Lâm Phong, bọn họ không làm gì cậu chứ?"
"....."
Khóe miệng Lâm Phong khẽ giật, lười trả lời, anh lập tức quay người đóng cửa phòng lại.
Đầu óc đám người này đều có vấn đề nặng!
Lâm Phong thích kết bạn với người thông minh, không ưa mấy người não tàn!
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân nhíu mày.
Sau đó như thể nghĩ tới điều gì, lão ta nhìn ba người của thương hội Bách Vân với vẻ không vui.
"Có phải mấy người làm khó Lâm Phong không?"
Hoàng Mi Đạo Nhân lạnh lùng hỏi.
"Liên quan gì đến ông?"
Hoàng Phủ Vân từ tốn hỏi.
Mặc dù địa vị của Bộ chấp pháp không tầm thường, nhưng thương hội Bách Vân bọn họ cũng không phải loại nhu nhược. Hơn nữa phía trên cũng có người bảo kê cho thương hội Bách Vân, cho nên gã sẽ không nhẫn nhịn!
"Hừ! Không biết trời cao đất rộng!"
Hoàng Mi Đạo Nhân hừ lạnh, sau đó lão ta vung tay tới.
Mặt Hoàng Phủ Vân biến sắc, không ngờ lão già trước mặt này dám ra tay với mình.
Gã huy động sức lực toàn thân muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn vô dụng!
"Bộp!"
Khuôn mặt Hoàng Phủ Vân nhận một đòn trực diện, khóe miệng tràn máu tươi.
"Cút cho tôi! Nếu còn đứng đây nữa, lão phu sẽ chém chết cậu!"
Hoàng Mi Đạo Nhân quát lớn.
"Chém tôi? Ông có biết tôi là ai không? Tôi là Thiếu chủ của thương hội Bách Vân, Hoàng Phủ Vân!"
Hoàng Phủ Vân giận quá mà bật cười.
Hoàng Mi Đạo Nhân bước lên một bước, lạnh giọng nói:
"Cậu có biết tôi là ai không? Dù là ba cậu Hoàng Phủ Hằng có đứng ở trước mặt tôi cũng không dám hỗn láo như cậu!"
"Ông..."
Hoàng Phủ Vân nghe vậy thì biến sắc.
Chẳng lẽ lão già này thật sự còn thân phận gì sâu xa sao?
Thậm chí còn biết cả tên thật của ba mình!
Mà đúng lúc này.
"Cạch!"