Thủ đô, trong một căn tứ hợp viện được lát gạch màu xanh dương, mái ngói xanh lục.
Một ông lão tóc bạc đang nằm trên ghế thư giãn, khép hờ hai mắt, nhàn nhã lắng nghe điệu hát nhân gian.
Ông lão này chính là Lý Đại Long, Phó bộ trưởng Tổng Bộ chấp pháp, một cái tên rất đơn giản và tự nhiên…
Lúc này có một người trung niên bước nhanh tới, hơi thở của người này rất mạnh, rõ ràng là một cao thủ Võ Hồn Cảnh!
Người trung niên này tên là Tôn Trọng, tổ trưởng tổ ba của Tổng Bộ chấp pháp.
Nếu xét về thực lực và địa vị, ông ta còn cao hơn Triệu Vô Cực một bậc, ông ta cũng là một trong những cao thủ có tiếng dưới tay vua, trọng thần của nước Đại Hạ!
Adv
Tôn Trọng vừa đi vào đã trầm giọng nói: “Ông Lý, có chuyện rồi!”
Lý Đại Long mở mắt ra, hỏi: “Chẳng lẽ đám người nước ngoài không an phận hả?”
“Không phải! Là chuyện trong nước!”
Tôn Trọng kể rõ về vụ việc của thương hội Bách Vân và nhà họ Trần.
Adv
Ông ta tạm dừng một chốc rồi lại tiếp tục nói:
“Tuy Trần Bắc Huyền rất ngang ngược, nhưng ông ta sẽ không làm ra chuyện không lý trí như giết Hoàng Phủ Vân!”
“Ý ông là?”
Lý Đại Long nhíu mày.
“Ông Lý, theo tình báo trước đó, hình như cái cậu Lâm Phong đó đang ở nhà họ Trần…”
“Vậy nên người đã giết Hoàng Phủ Vân, lớn lối bảo Hoàng Phủ Hằng đích thân tới báo thù chắc chắn là Lâm Phong!”
“Trong nước chúng ta cũng chỉ có Lâm Phong có thể làm ra chuyện kiêu ngạo như vậy thôi!”
Tôn Trọng cười miễn cưỡng.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Đại Long khẽ chớp.
Ông ta cũng nhức đầu với cái cậu Lâm Phong này lắm!
Ông ta sống cũng lâu rồi, cũng gặp rất nhiều loại người khác nhau, chỉ kkhông hiểu mỗi một mình Lâm Phong!
Tính cách vênh váo thì cũng đành, quan trọng còn mềm không được cứng không xong, chỉ khăng khăng với kiểu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.
Điều mấu chốt là đến giờ họ vẫn chưa biết Lâm Phong đã đi đâu, sau lưng có thế lực gì trong mười năm mất tích!
Sau một lúc trầm tư, Lý Đại Long hỏi:
“Thương hội Bách Vân có bao nhiêu người đi?”“Hoàng Phủ Hằng dẫn đội, cộng thêm ba tông sư võ đạo… Có thể nói là cao thủ đồng loạt xuất hiện!”
Tôn Trọng nặng nề đáp.
“Ông nghĩ Lâm Phong có thể thắng được không?”
Lý Đại Long lại hỏi.
“Phải công nhận Lâm Phong có thực lực rất mạnh, thiên phú cực cao, nhưng nếu nói cậu ta có thể một thân một mình đấu lại cao thủ của thương hội Bách Vân thì tuyệt đối không thể nào!”
Tôn Trọng khựng lại, sau đó nói tiếp:
“Tất nhiên rồi, không loại trừ khả năng cậu ta có người hộ đạo bảo vệ… Lâm Phong kỳ quái như thế, nếu nói sau lưng cậu ta không có ai thì tôi không tin đâu!”
“Nếu vậy thì cứ mặc kệ cậu ta đi! Người đứng sau lưng thương hội Bách Vân ấy hả, chúng ta cũng không tiện can thiệp nhiều.”
“Mà chắc bây giờ Vũ Tình cũng tới Vân Xuyên rồi… Có vẻ cô ta rất có hứng thú với Lâm Phong.”
Lý Đại Long nói.
Nghe vậy, trong đầu Tôn Trọng lập tức hiện lên gương mặt quyến rũ của Tô Vũ Tình, ông ta chợt cảm thấy người mình lạnh run.
Người phụ nữ này đúng là một yêu tinh!
“À nhỉ, Vân Phi sao rồi?”
Lý Đại Long đột nhiên hỏi.
“Họ đã đến Dược Vương cốc, cụ thể điều trị thế nào còn phải đợi trao đổi thêm!”
Tôn Trọng trả lời.
“Hầy! Nếu như có thể chữa khỏi cho Vân Phi, sau đó lôi kéo Lâm Phong vào dự án Người được chọn, như vậy thì tốt quá rồi!”
Vẻ phức tạp thoáng hiện trên gương mặt già nua của Lý Đại Long.