Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 477:




Khi nhìn thấy cảnh này, mười ba cao thủ tông sư võ đạo đi theo ông ta cũng cực kì bi phẫn, vẻ mặt của họ cũng trở nên lạnh lẽo.
Lũ sâu bọ nhà họ Trần lại dám giết thiếu chủ của thương hội Bách Vân bọn họ?
“Nhà họ Trần, nên bị diệt!”
“Nhà họ Trần, nên bị diệt!”
Mười ba tông sư võ đạo đồng thanh nói, giọng vang vọng đến tận mây xanh, nghe đinh tai nhức óc.
So sánh cả hai với nhau, đám người nhà họ Trần lại có vẻ nản lòng, sắc mặt nhợt nhạt, có cảm giác như đang tuyệt vọng.
Adv
Phải làm sao đây?
Bây giờ… nên làm gì đây?
Mẹ nó nhìn đáng sợ quá đi mất!
“Vù!”
Adv
Lúc này, Hoàng Phủ Hằng dời ánh mắt lạnh như băng về phía Trần Bắc Huyền, nói gằn từng chữ một:
“Trần Bắc Huyền, ông dám giết con tôi ư?”
Lời này vừa được nói ra, một luồng hơi thở đáng sợ của cao thủ Võ Hồn Cảnh lập tức lan rộng khắp mọi nơi khiến tim mọi người đập nhanh hơn, cảm giác như linh hồn sắp rách ra luôn vậy!
Cao thủ Võ Hồn đã vượt ra khỏi tầm võ đạo, cô đọng nguyên thần, tinh thần lực cực kỳ mạnh, uy thế không phải người bình thường có thể chịu đựng được!
“Keng!”
Lúc này, một tiếng kiếm reo giòn giã đột nhiên vang lên. Thanh Phong Kiếm trong tay Trần Bắc Huyền ra khỏi vỏ, kiếm khí rít gào bay đi!
“Vù!”
Một tia sáng bay tới trước, sau đó trường kiếm theo sau tựa một con rồng.
Tia kiếm khí sắc bén kia cứ như cắt rách không gian, tấn công về phía Hoàng Phủ Hằng!
“Bùm!”
Hoàng Phủ Hằng vung tay lên đánh tan kiếm khí dễ như ăn cháo.
“Hoàng Phủ Hằng, nhiều lời vô ích thôi! Hôm nay Trần Bắc Huyền tôi cũng muốn được thử tuyệt chiêu của cậu.”
Trần Bắc Huyền chĩa kiếm vào Hoàng Phủ Hằng, bình tĩnh đáp lời.
Nghe vậy, trong mắt Hoàng Phủ Hằng có sát ý vụt qua, ông ta lập tức cười khẩy:
“Chẳng qua chỉ là một tông sư võ đạo sơ kỳ, ông chưa xứng so chiêu với tôi đâu! Giải quyết đàn em của tôi trước rồi hẵng nói!”
Vừa dứt lời.
“Vù vù vù!”
Mười ba tông sư võ đạo đồng loạt xông lên.
Mười ba luồng hơi thở đáng sợ phóng thẳng lên trời, tựa như vòm cầu vồng mang lại cảm giác áp lực cực lớn cho mọi người ở đây!
Thấy thế, Trần Bắc Huyền hơi nhắm mắt lại.
Đây đâu phải con mèo hay con chó!
Mà là mười ba tông sư võ đạo, trong đó có khoảng bốn Tông Sư hậu kỳ…
Mười ba người hợp lực với nhau gần như có thể càn quét tất cả!
Người nhà họ Trần đều nuốt một ngụm nước bọt, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt…
Liệu Bắc Huyền vương có thể ngăn cản được không?
Họ muốn xông lên hỗ trợ, nhưng với tu vi Tiên Thiên Cảnh của họ, dù có xông lên cũng chỉ chịu chết uổng mà thôi!
Vào lúc này.
Lâm Phong vứt vỏ hạt dưa trong tay đi, chậm rãi đứng dậy:
“Tôi nói này ông gì của thương hội Bách Vân đó ơi, có phải các ông tìm nhầm đối tượng rồi không? Tôi mới là kẻ giết con trai ông, cuộc gọi vừa rồi cũng do tôi gọi đấy!”
Đám người thương hội Bách Vân nghe vậy đều khẽ biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Lâm Phong.
Nhưng sau khi nhìn thấy người nói chỉ là một cậu thanh niên khoảng ba mươi tuổi, họ lại sửng sốt, nhếch môi cười khinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.