Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 488:




Mắt thường cũng có thể nhìn được, trong hai tay lão ta xuất hiện ánh sáng màu vàng, trong ánh sáng này có một luồng hào quang dâng lên, từ phù ấn này tới phù ấn khác lưu chuyển vào trong lòng bàn tay lão ta!
“Hoàng hoàng thiên lôi, dĩ phù dẫn chi!”
“Sấm sét tới!”
Hoàng Mi Đạo Nhân gầm lên giận dữ.
“Vù!”
Adv
Ngay thời khắc đó, một tiếng sấm sét kinh hoàng nổ ra, giống như tiếng sét rền vang trên bầu trời đêm ngày hè!
Chỉ thấy vầng kim quang trong lòng bàn tay của Hoàng Mi Đạo Nhân bay thẳng lên trời, trực tiếp xuyên qua bầu trời đêm!
“Rào~”
Trời đêm bao la giống như con mắt của trời đã được mở, đôi khi mắt trời sáng như ban ngày đó lại có những tia chớp lóe lên, tựa hồ như có gì đó rất đáng sợ sắp ập xuống!
Adv
“Đây là… thuật Thanh Phong Ngự Lôi! Là tuyệt học của Hoàng lão! Thuật này là thần thông của Đạo Môn… Nghe nói là thần thuật đỉnh cao được truyền từ thời thượng cổ!”
Triệu Vô Cực nhìn thấy màn này thì lập tức kích động nói.
“Lợi….lợi hại quá.”
Cả người tỳ nữ Tiểu Thanh đều có chút ngây ngốc.
Dùng sức người để dẫn sấm sét, chuyện này cũng có chút khoa trương quá rồi!
Ánh mắt của Hoa Vân Phi cũng lóe lên, trong đầu không khỏi tái hiện lại một vài cuốn sách cổ mà mình đã từng tra cứu trước đó.
Người xưa không cần khai thông hai mạch Nhiệm Đốc, mà trực tiếp thở ra hít vào, lỗ chân lông hơi mở ra, dẫn linh khí trời đất nhập thể, đoạn thể, thối hồn, luyện hư, quy nhất, viên mãn!
Dễ dàng phi thiên độn địa, đào núi lấp biển, dùng thể xác để vượt qua tinh không…
Trước đó anh ta vẫn luôn cảm thấy rằng chuyện này không khoa học chút nào, bởi vì đây là trình độ mà võ đạo khó đạt tới được!
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, anh ta cảm thấy những gì được miêu tả trong sách cổ có lẽ đều là thật!
Nhưng cho dù là thế, sao lại không hề có chút dấu vết nào của cổ nhân mạnh mẽ như vậy?
Không lẽ là cạn kiệt tuổi thọ, thân chết đạo cũng tiêu tan luôn sao?
…….
“Thuật dẫn lôi của Đạo Môn sao?”
Trong bóng tối, Lâm Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, tự mình lầm bẩm.
Có điều anh chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra, sấm sét được dẫn tới chỉ là thiên lôi bình thường, so với thần lôi màu tím của độ thiên kiếp, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Đối mặt với kiểu thiên lôi bình thường như vậy, cho dù Lâm Phong đứng đó bị nó đánh trúng cũng sẽ không hề hấn gì.
“Truyền thừa Đạo Môn hàng nghìn năm, chắc là có chút nội tình! Nếu như có cơ hội, có thể đến thăm hỏi Đạo Môn một chuyến, biết đâu lại có thể tìm thấy được một vài thứ liên quan đến ngọn nguồn của trận đại chiến trong giới tu tiên của vài nghìn năm trước.”
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.
…..
“Đoàng, đoàng, đoàng~”
Bầu trời đêm truyền đến tiếng sấm sét dữ dội.
Hoàng Mi Đạo Nhân đứng dưới mắt trời, vạt áo phấp phới theo gió, một mái tóc trắng tùy ý tung bay, giống như là thần linh hạ phàm.
Chỉ nhìn thấy lão ta chỉ tay vào Hắc Ảnh cách đó không xa.
Mắt trời lập tức đánh xuống một đạo sấm sét màu trắng, âm thanh sấm sét cực lớn, tốc độ cực nhanh đánh mạnh lên người Hắc Ảnh, khiến cả người Hắc Ảnh bốc hơi!
“Thế là chết rồi à?”
Đám người Triệu Vô Cực vẻ mặt hoang mang.
Mà vào lúc này, thân thể Hắc ảnh lại xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt tản phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, lộ ra một tia trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.