Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 490:




“Mặc dù nhẫn thuật của nước Oa không tệ, nhưng cũng chỉ là đạo lại kỳ môn độn giáp của Đại Hạ mà thôi! Mày còn không biết ngượng, dám phách lối ở quốc gia tao như thế!”
Dược Trần nói đến đây, dừng một chút rồi lạnh lẽo nói:
“Khinh thường chúng tao không có ai sao?”
“Các người cho rằng mình thắng được sao?”
Hắc Ảnh cười lạnh một tiếng, bóng người đột nhiên biến mất tại chỗ.
Sau đó, chừng hơn nghìn phân thân xuất hiện trước mắt mọi người, bao vây Dược Trần và Dược Viêm lại.
Adv
Mỗi một phân thân có một gương mặt khác nhau, giống như người sống.
“So ai nhiều người hơn? Tôi còn có Thiên Đạo Phân Thân, các người làm khó dễ được tôi ư?”
Mấy chữ Thiên Đạo Phân Thân được nói ra, âm thanh rõ to, xuyên qua thinh không, khiến cho Triệu Vô Cực tê cả da đầu, cả người nổi hết da gà!
Cho dù Hoàng Mi Đạo Nhân cũng phải khiếp sợ.
Adv
Một chiêu này, lão ta chưa từng nhìn thấy…
Nói cách khác, ban nãy khi chiến đấu với lão ta, Hắc Ảnh còn chưa dùng hết sức!
Sát thủ đẳng cấp của nhóm Bát Kỳ, lại kinh khủng tới như vậy!
“Giả thần giả quỷ!”
Dược Trần hừ lạnh một tiếng, tấn công phân thân trước mặt.
Dược Viêm cũng tiến lên!
Hai người nhất trí, nếu không phân rõ thật giả thì hủy diệt tất cả…
Nhưng lát sau bọn họ phát hiện mình đã sai, vì không thể nào hủy diệt được những phân thân này!
Bọn họ hủy một cái sẽ có một cái thay vào, cứ như vậy chỉ lãng phí sức lực mà thôi!
“Sao lại có loại nhẫn thuật này chứ!”
Dược Viêm nhíu mày.
“Cũng chỉ là một cách tu hành được bọn họ cải tạo lại mà thôi! Tốt mã dẻ cùi, phân thân này chỉ có tác dụng đánh lạc hướng chứ không có sức chiến đấu, tìm được chân thân là hóa giải được chiêu này!”
Dược Trần chậm rãi nói.
Dược Viêm nghe xong im lặng không nói.
Tìm thì tìm, nhưng tình hình hiện tại muốn tìm chân thân chẳng khác nào mò kim đáy bể!
Lẽ nào cứ hao tổn sức lực như vậy đợi tới hừng đông?
Mặt trời lên, phân thân trong bóng tối này rất dễ bị phá giải!
Đúng lúc này, một ánh sáng lạnh lẽo xẹt ngang qua người Dược Viêm.
“Cẩn thận!”
Đám người Dược Trần, Hoàng Mi Đạo Nhân biến sắc, lập tức nhắc nhở.
Dược Viêm cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên, không hề do dự mà quay đầu lại vỗ ra một chưởng.
“Đùng!”
Một chưởng đánh nát phân thân đằng sau, nhưng trước ngực cũng bị Hắc Ảnh dùng dao găm cắt một vết thấy cả xương!
Trong nháy mắt, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ quần áo của Dược Viêm.
“Hít…”
Dược Viêm hít một hơi khí lạnh, sau đó nhanh tay điểm vài huyệt trước ngực để ngăn máu chảy, nhưng không ngờ khi làm xong, ông ta lại phun ra một búng máu tươi.
“Phụt!”
“Không ổn, dao găm có độc! Là một loại độc tác dụng lên thần kinh, hiện tại tôi phải vận công ép độc, nếu không thì không kịp mất!”
Dược Viêm vừa nói vừa lấy ra một viên thuốc giải độc, nuốt vào.
Ông ta dứt lời, mọi người đều nhăn nhó mặt mày!
Đê tiện!
Người của nước Oa đã đê tiện đến mức này ư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.