Nếu anh ấy không phải anh rể của mình thì tốt biết bao!
Trong lòng Trần Y Thủy vừa phức tạp lại vừa bối rối, cô bé biết tình cảm mình dành cho Lâm Phong là sai, nhưng lúc này cô bé thật sự không thể kiềm chế được.
Đúng lúc này.
“Thịch thịch thịch!”
Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ trong trang viên nhà họ Trần.
Là Trần Sơn nghe thấy tiếng động nên dẫn theo mấy vệ sĩ chạy ra.
Adv
Bên cạnh Trần Sơn còn có một người phụ nữ, bà ta bó cao mái tóc đen, dáng người cao gầy nhưng đầy đặn, cao khoảng một mét bảy!
Gương mặt bà ta quyến rũ, hồng hào, cần cổ còn ướt như thể vừa mới tắm xong.
Người này chính là mẹ vợ của Lâm Phong, Trương Diệu!
Ban ngày bà ta có việc ở Dược Vương cốc nên không về gấp được, đến tối mới về nhà họ Trần…
Adv
“Bác gái ơi, cứu cháu với! Mau cứu cháu với!”
Ngô Tề nhìn thấy Trần Sơn và Trương Diệu dẫn người tới mà cứ như thấy cứu tinh, lập tức kích động hô to.
Còn Trần Y Thủy nhìn thấy ba mẹ mình tới thì hơi lo lắng nắm lấy cánh tay Lâm Phong, trong mắt có vẻ sợ hãi.
“Cậu đang làm gì vậy? Mau thả cậu Ngô ra đi chứ!”
Khi thấy Ngô Tề bị Lâm Phong giẫm dưới chân, Trương Diệu chợt nói thầm không ổn, lập tức nói thật lớn tiếng:
“Diệu Diệu, cậu ấy là con rể lớn của em, Lâm Phong!”
Trần Sơn đứng bên cạnh nói nhỏ.
Nghe vậy, mặt Trương Diệu khẽ biến sắc.
Lúc nãy ở trên giường, bà ta cũng đã nghe Trần Sơn kể chuyện hồi ban ngày một lần.
Khi nghe nói Lâm Phong rất mạnh, đánh cho thương hội Bách Vân bầm dập, lòng bà ta vừa rất kích động mà cũng rất vui, nghĩ thầm cuối cùng mình cũng có đứa con rể lợi hại!
Nhưng ai ngờ nhoáng cái đứa con rể lợi hại này đã quay sang đánh Ngô Tề của Thanh Thành Kiếm Phái!
“Chắc hẳn đây là dì nhỉ?”
Mặc dù Lâm Phong chưa gặp Trương Diệu, nhưng trước đó Y Nặc cho anh xem ảnh nên anh vừa gặp đã nhận ra ngay.
“Nếu cậu biết tôi là ai thì sao vẫn chưa chịu thả cậu ấy ra nhanh lên!”
Trương Diệu hít sâu một hơi, cố giữ cho mình bình tĩnh.
“Nếu dì đã lên tiếng thì cháu phải nể mặt dì rồi!”
Lâm Phong gật đầu, sau đó lấy mũi chân di lên lòng bàn tay Ngô Tề thật mạnh, tới khi hắn ta toát mồ hôi lạnh vì đau, anh mới bỏ chân ra.
Nhìn thấy cảnh này.
Đám người nhà họ Trần vô cùng khiếp sợ, nhưng vì biết Lâm Phong rất lợi hại nên không dám bép xép!
Có chuyện lớn rồi!
Lần này có chuyện lớn thật rồi!
Cái thằng chuyên gây rắc rối Lâm Phong này mới đắc tội thương hội Bách Vân hồi ban ngày, bây giờ lại tiếp tục đánh người của Thanh Thành Kiếm Phái!
Người nhà họ Trần hãi hùng khiếp vía, ngay cả chân cũng hơi nhũn ra.
“Người này là ai? Là người của nhà họ Trần à?”
Đúng lúc này, Ngô Tề giãy giụa bò từ dưới đất dậy, lạnh giọng hỏi Trương Diệu.
“À…”
Ánh mắt Trương Diệu khẽ chớp, bà ta do dự không trả lời ngay.
Nếu là trước đó, bà ta nhất định sẽ kiêu ngạo nói Lâm Phong là con rể lớn của mình, nhưng bây giờ bà ta không dám nói ra lời này.
“Dù bà không chịu nói thì tôi cũng đoán được!”
“Lúc nãy Trần Y Thủy gọi nó là anh rể, tôi nghe hết rồi!”
Mắt Ngô Tề đỏ ngầu, hắn ta nói gằn từng chữ một.
“Cậu Ngô, cậu nghe chúng tôi giải thích đã, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Cậu bình tĩnh lại trước đi nhé, nhà họ Trần chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!”
Trần Sơn vội lên tiếng.