Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5:  Lừa đảo! 




Sau khi rời khỏi nhà, Lâm Phong đi thẳng tới trung tâm thành phố Kim Lăng.
Dựa vào tốc độ của anh, đoạn đường 40km cũng chỉ bằng vài chục phút mà thôi.
Nếu như ngự kiếm phi hành thì chỉ một phút là có thể tới nơi, có điều trung tâm thành phố Kim Lăng có quá nhiều mắt nhìn, thế nên anh cũng không lựa chọn bay qua.
Về phần kiếm tiền ấy hả?
Đối với Lâm Phong mà nói, có rất nhiều cách để kiếm tiền.
Anh biết bày binh bố trận, chế thuốc, chế phù, khám bệnh, xem phong thủy... Chỉ tùy tiện ra tay là có thể kiếm được rất rất nhiều tiền mỗi ngày rồi.
Anh suy nghĩ đơn giản một lúc.
Lâm Phong đi vào một khu chợ ở phía Bắc thành phố.
Cái chợ này tên là "Chợ bách hóa Giang Ninh", chưa được coi là chợ lớn nhất thành phố Kim Lăng, nhưng chắc chắn là chợ phức tạp nhất.
Ở đây cái gì cũng bán, từ những vật dụng hàng ngày cho đến các phương thuốc cổ truyền tự chế, đến vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc thạch.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy một số thầy xem bói, đuổi quỷ bắt ma, hoặc đạo sĩ phong thủy!
Những thành phần phức tạp này lập tức biến Chợ bách hóa Giang Ninh thành chợ tạp nham, tốt xấu lẫn lộn, thuộc khu vực không ai quản lý, ngay cả ban quản lý thành phố khi nhìn thấy cũng phải cảm thán một tiếng là khá lắm.
Lâm Phong tìm một khu đất trống rồi khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó anh lại lấy ra một viên gạch đỏ, viết một hàng chữ lên mặt đất ở trước mặt.
"Cho thuê bản thân hai tiếng: Không gì không làm được, không chỗ nào không biết, giá cả có thể thương lượng."
Sau khi làm xong tất cả, Lâm Phong mới nhắm mt lại yên lặng chờ người hữu duyên bước đến.
Đương nhiên đây chỉ là một cách mà anh nghĩ tới mà thôi, nếu trong vòng hai tiếng không có ai tới tìm thì anh cũng chỉ có thể chủ động đi đến bệnh viện tìm một người bị bệnh ung thư chữa khỏi cho họ, sau đó nhận lấy khoản tiền công kếch xù.
Mặc dù cách này đơn giản thô bạo, nhưng lại dễ dàng mang tới phiền phức nhất, không đến phút cuối cùng thì anh không muốn phải làm như vậy.
Bên trong chợ, dòng người đông đúc qua lại.
Rất nhanh, chuyện Lâm Phong bày sạp đã truyền ra ngoài, rất nhiều người đi đường đã tới để hóng hớt.
Nhưng lại không có ai tiến lên hỏi.
Bởi vì Lâm Phong viết quá khoa trương!
Không gì không làm được, không chỗ nào là không biết?
Anh coi mình là thần tiên đấy à!
Cho dù là thần tiên thì cũng không dám khoe khoang khoác lác như vậy đâu!
Lừa đảo!
Chắc chắn là một tên lừa đảo!
Một đám người vây quanh Lâm Phong chỉ trỏ, mang vẻ mặt trêu tức, ôm dáng vẻ xem trò vui.
Nhưng cũng có một vài người mang thái độ trêu chọc, cố ý đi lên hỏi một vài vấn đề.
Ví dụ như: Có thể chữa bệnh liệt dương không? Có thể làm dài hơn 5cm không?
Càng quá đáng hơn là còn có một ông già hỏi: Có thể giúp ông ấy tìm một ngôi sao nổi tiếng về làm vợ không?
Đương nhiên, việc này Lâm Phong hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng anh biết những người này tới là để nhạo báng, cho nên sau khi ra tay đánh ngã mấy người đó, đám đông đã lập tức bỏ chạy tán loạn như chim thú.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời cũng dần trở nên tối lại.
Lâm Phong thở dài một hơi.
Anh đã nói trước là tối nay sẽ về, nên anh không thể ở lại đây chờ đợi thêm nữa, nên chỉ có thể đi đến bệnh viện chữa trọ cho một bệnh nhân ung thư trước thôi!
Còn về chuyện phiền phức hay không thì để sau rồi tính!
Nghĩ đến đây, Lâm Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi.
..

Anh lựa chọn đến chợ thương mại bách hóa Giang Ninh còn có một nguyên nhân khác, thì ra là vì chợ này cách bệnh viện nhân dân số một Kim Lăng không xa, mất khoảng hai cây số thôi, rất thuận tiện.
Nhưng không ngờ vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo đen đã đi tới.
"Người anh em, xin dừng bước!"
Lâm Phong dừng bước, liếc mắt quan sát người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông trung niên mặt vuông, lông mày nằm ngang, khí chất bất phàm, khiến cho người ta có một cảm giác không giận tự uy.
Người như này hoặc là xã hội đen, hoặc là người có địa vị cao.
Cho dù là loại nào thì cũng đều không phải là người bình thường.
"Người anh em, tôi vừa đứng bên cạnh quan sát cậu rất lâu, xác thực là cậu có chút năng lực, muốn..."
"Nói ngắn gọn, có việc gì thì nói."
Lâm Phong ngắt lời người đàn ông trung niên nói.
Anh không còn thời gian để tiếp tục lãng phí nữa rồi, ra ngoài lâu như vậy, anh rất lo lắng cho em gái.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên ngẩn ra, dường như không ngờ Lâm Phong lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Có điều ông ta cũng không tức giận mà là cười một cái nói:
"Trước hết tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Vương Xung, hiện tại tôi muốn thuê cậu hai tiếng."
"Làm gì?"
Nhìn thấy khách tới cửa, đương nhiên là Lâm Phong sẽ không từ chối.
"Là như này..."
Vương Xung chậm rãi nói.
Hóa ra Vương Xung là ông chủ của một công ty xây dựng.
Dạo gần đây, trên công trường xây dựng thuộc sở hữu của công ty ông ta xảy ra một số chuyện tà đạo.
Các công nhân thường nghe thấy tiếng trẻ con khóc vào nửa đêm, nhưng khi đi ra ngoài thì lại không nhìn thấy gì cả.
Mà chờ đến khi các công nhân trở về phòng ký túc xá thì tiếng khóc bên ngoài lại vang lên.
Đêm hôm qua, khi một công nhân đi wc thì nói đã nhìn thấy một con chồn cười với mình và hỏi:
Chàng trai trẻ, cậu xem tôi giống người hay là giống tiên?
Công nhân nào đã từng nhìn thấy chuyện kinh dị như vậy bao giờ?
Anh ta không dám trả lời câu nào mà chạy thẳng về ký túc xá, kết quả vừa về đến nơi đã bệnh nặng không dậy nổi, đi đến bệnh viện mãi cũng không kiểm tra ra được là bệnh gì, bây giờ vẫn còn đang nằm ở bệnh viện đây.
Lâm Phong nghe hết lời Vương Xung nói thì hỏi:
"Công trường của ông ở đâu?
"Nó ở dưới một chân núi lớn, cách ngoại ô khoảng năm mươi km."
Vương Xung đáp lời.
Lâm Phong hỏi, trong lòng đã hiểu được kha khá rồi.
Mặc dù đúng là bây giờ là thời đại tiến bộ, nhưng chung quy giữa đất trời này vẫn có linh khí, mà có linh khí thì đương nhiên sẽ sinh ra đủ các lại yêu ma quỷ quái.
Điều mà công nhân nọ gặp phải gọi là Hoàng Đại Tiên đang tìm cách đóng cửa.
Đây cũng không phải là chồn thật sự sẽ thành tiên, chỉ là vì nó sống đã khá lâu, trí tuệ đã phát triển, nên cố ý làm chút trò đường ngang ngõ tắt để thỏa mãn thú tính của mình.
Hoặc so lẽ là công trường của Vương Xung đã quẫy nhiễu đến chồn, nên chồn muốn dùng cách này khiến cho công trường của ông ta đình công và rời đi!
Nói thật, loại yêu quái nhỏ này mà nhìn thấy Lâm Phong thì e là chân cũng phải mềm nhũn ra.
Có điều Lâm Phong lại cố ý nói:
"Chuyện này của ông, hẳn là muốn tìm đạo sĩ hàng yêu phục ma đúng không? Tôi thấy cái chợ này có rất nhiều đạo sĩ mà."
Mục đích nói vậy, đương nhiên là vì để lát nữa mặc cả tăng lợi thế.
Anh biết nếu Vương Xung đã tìm tới mình, vậy chắc chắn là đã tìm đủ các đạo sĩ hòa thượng đến, nhưng tất cả đều không có bảnh lĩnh!
Thế nên đã là bất đắc dĩ, ôm tâm thái lấy ngựa chết làm ngựa sống* rồi.
*ngựa chết làm ngựa sống: là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn.
Quả nhiên, Vương Xung nghe vậy thì lúc này lạnh lùng nói:
"Đám trong chợ đều là mấy kẻ mua danh chuộc tiếng, tất cả đều là lừa đảo phế vật!"
Nói xong ông ta lại nhìn Lâm Phong chậm rãi nói: "Đừng nói những chuyện này! Tôi hiểu ý của cậu, chỉ cần cậu có thể xử lý tốt chuyện này thì tôi sẽ cho cậu hai vạn tệ, thế nào?"
"Ông chủ Vương, chuyện không đơn giản như ông nghĩ, chuyện này rất phiền phức!"
Lâm Phong vô cùng nghiêm túc nói.
Vương Xung nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này của anh thì trong lòng lộp bộp một tiếng.
Đương nhiên ông biết chuyện này sẽ phiền phức, nếu không đường đường là một ông chủ lớn như ông ta cũng sẽ không đích thân đi tìm người!
Cái công trường kia đã đình công nhiều này, một ngày tổn thất mấy trăm nghìn tệ, nếu thật sự không giải quyết được chuyện này thì cả người ông ta sẽ lỗ đến tê liệt!
"Người anh em, cậu cũng không có cách nào sao?"
Vẻ mặt Vương Xung phức tạp.
"Không phải... Ý của tôi là muốn thêm tiền."
Lâm Phong trả lời.
Vương Xung:...
Cạn lời trong phút chốc.
Bỗng nhiên Vương Xung nở nụ cười nói: "Vậy theo ý của cậu, cậu muốn bao nhiêu?"
"Mười vạn, tôi đảm bảo sẽ giúp ông giải quyết nó!"
Lâm Phong từ tốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.