Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 501:




Trương Diệu tức điên lên, đến mức định giơ tay tát vào mặt Lâm Phong, nhưng khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của anh, trái tim bà ta chợt thắt lại, cứ thế dừng tay!
“Sao dừng lại rồi?”
Lâm Phong thản nhiên hỏi.
Trương Diệu nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong với vẻ mặt thay đổi thất thường.
Bà ta hít sâu một hơi rồi bước thẳng về phía Trần Y Thủy, sau đó tát cô bé một bạt tai, lạnh lùng nói:
Adv
“Tất cả đều tại con nhóc chết tiệt nhà mày!”
Trần Y Thủy sợ tới mức nhắm mắt lại.
Nhưng cái tát trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Cô bé mở mắt ra thì thấy anh rể nắm lấy cổ tay mẹ mình ngay thời khắc quan trọng!
Adv
“Cậu làm gì đó? Tôi đánh con gái tôi mà cậu cũng xen vào à?”
Trương Diệu lạnh lùng nói.
Lâm Phong nhìn Trương Diệu, mắt khẽ chớp, cuối cùng anh nói:
“Lâm Phong cháu đây sẽ mạnh suốt cả cuộc đời này, không ai có thể càn rỡ trước mặt cháu! Mong rằng dì sẽ nhớ rõ đạo lý này! Thân phận của dì chỉ có thể bảo vệ dì một lần thôi!”
Nói xong.
Lâm Phong bảo Trần Y Thủy:
“Y Thủy, chúng ta đi thôi!”
Trần Y Thủy nhìn thoáng qua mẹ mình với vẻ phức tạp nhưng lại chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau Lâm Phong.
Giờ phút này trong lòng cô bé không có bất cứ gợn sóng nào, chỉ có mỗi hơi lạnh thấu xương và một chút yên lòng…
“Lâm Phong! Cậu dám tỏ thái độ này với tôi, tôi sẽ không đồng ý gả con gái cho cậu đâu!”
Trương Diệu nhìn theo bóng lưng của hai người, tức tới mức giậm chân!
Khi thấy Lâm Phong vẫn không giảm tốc độ, không hề có ý định trả lời mình, bà ta lớn tiếng la lên:
“Ngày mai Thanh Thành Kiếm Phái sẽ phái người tới chắc luôn, để tôi xem lúc đó cậu sẽ làm sao!”
Lần này Lâm Phong dừng bước.
Anh không ngoái đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
“Ngày mai Thanh Thành Kiếm Phái cử bao nhiêu người tới thì tôi sẽ giết bấy nhiêu, không chừa mảnh giáp! Tôi cũng muốn xem xem liệu máu của Thanh Thành Kiếm Phái có thể nhuộm đỏ cả trang viên rộng lớn này của nhà họ Trần, có thể nhuộm đỏ gương mặt này của bà hay không!”
“Bà bảo thực lực là vua cơ mà? Tôi sẽ cho bà biết cái gì mới là thực lực!”
“Cậu…”
Trương Diệu bị lời nói của Lâm Phong doạ sợ!
Mà đến khi bà ta hoàn hồn lại thì Lâm Phong đã dẫn Trần Y Thủy đi xa.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
Trương Diệu siết chặt hai tay, tức giận đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập!
“Thằng chó Lâm Phong này dám không nể mặt mình như thế! Trong mắt nó có người mẹ vợ này không chứ? Mình sẽ không bao giờ gả Y Nặc cho cậu ta!”
“Đủ rồi! Bà xong chưa?”
Lúc này Trần Sơn không nhịn được nữa, bèn lạnh giọng ngắt lời Trương Diệu.
“Trần Sơn, ông có ý gì hả?”
Trần Sơn giận dữ hỏi.
“Tôi có ý gì ư? Trương Diệu ơi Trương Diệu, cái việc đẩy con gái vào hố lửa mà bà cũng có thể làm được hả? Nếu không vì nể tình cảm vợ chồng mười mấy năm qua, tôi rất muốn tát bà một cái cho bà chết luôn quách luôn cho xong đây này!”
Trần Sơn lạnh giọng đáp.
“Ông dám? Ông thử đụng vào tôi xem? Tôi là đệ tử của Dược Vương cốc, ông dám đụng tới tôi á?”
Trương Diệu cười khẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.