Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 507:




"Hihi... Mẹ ơi, con thắng rồi!"
Tiểu Luyến Luyến đặt bát xuống, vui vẻ nói.
"Con gái ngoan quá! Ăn xong thì con có thể đi tìm các bạn nhỏ chơi rồi!"
Trần Y Nặc xoa đầu con gái, dịu dàng nói.
"Ba, mẹ, con đi tìm Tiểu Kiệt chơi đây."
Tiểu Luyến Luyến vừa nói vừa nhảy nhót ra ngoài.
Nhà họ Trần lớn như vậy, đương nhiên cũng có không ít trẻ em nhỏ tuổi.
Hôm qua lúc ăn tối, Tiểu Luyến Luyến đã chơi rất thân với mấy đứa trẻ này, hôm nay còn hẹn nhau chơi trốn tìm.
Adv
Lâm Phong nhìn con gái rời đi, có chút tò mò hỏi:
"Tiểu Kiệt là ai?"
"Là cháu trai của dì ruột em! Năm nay mới tám tuổi."
Trần Y Nặc vuốt tóc, nhẹ nhàng nói.
Lâm Phong gật đầu, sau đó do dự một lát, vẫn hỏi:
Adv
"Tối qua, anh đối xử với mẹ em như vậy, em không giận sao?"
"Không có gì phải giận! Không chỉ có em, mà cả anh trai, em trai, em gái của em đều không có tình cảm gì với người phụ nữ đó. Chỉ là nể mặt cha em, mới diễn kịch thôi!"
Nói đến đây, Trần Y Nặc dừng lại một chút, rồi lại nói:
"Hơn nữa, em nghi ngờ cái chết của mẹ ruột em có liên quan đến Trương Diệu."
"Sao em lại nói như vậy?"
Ánh mắt Lâm Phong hơi động.
Tối qua Trần Y Thủy cũng nhắc đến chuyện này với anh, nhưng vì sự tình đã xảy ra quá lâu, anh cũng không nghĩ nhiều.
"Lúc mẹ em mất, em đã mười một tuổi! Cho nên em còn nhớ khá rõ một số chuyện."
"Sức khỏe bà ấy vẫn luôn rất tốt, nhưng có một ngày đột nhiên bà ấy ngủ mãi không dậy! Bác sĩ đến khám thì nói là chết đột ngột... Cha em không tin, lại mời cả dược sư của Dược Vương cốc đến..."
"Cũng chính từ ngày đó, cha em quen biết Trương Diệu."
"Người phụ nữ này nhìn bề ngoài thì rất thẳng thắn, rất mạnh mẽ... Nhưng không hiểu sao, em lại cảm thấy bà ta rất âm hiểm! Cho nên em vẫn luôn có cảm giác, cái chết của mẹ chắc chắn có liên quan đến bà ta!"
Trần Y Nặc nói rất nhiều.
Lâm Phong nghe xong, lên tiếng hỏi: "Em đã nói chuyện này với ba em chưa?"
"Chưa! Ba em rất thích Trương Diệu, em nào dám nói chuyện này với ông ấy... Mãi đến sau này em lớn lên, lúc này nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa!"
"Tính thời gian thì cũng đã hai mươi năm rồi! Cho dù năm đó có ai sử dụng âm mưu thủ đoạn gì thì bây giờ cũng không thể điều tra được nữa!"
Trần Y Nặc vẻ mặt phức tạp.
"Cũng chưa chắc, nếu như em muốn điều tra, anh có thể giúp em!"
Lâm Phong đáp.
"Giúp thế nào chứ? Em đoán là giờ đến cả xương cốt của mẹ em cũng không còn..."
"Chỉ cần tra xét hồn phách của Trương Diệu là được, đương nhiên, nếu em không muốn bà ta biến thành kẻ ngốc, anh còn có cách khác, chỉ là hơi phiền một chút thôi."
"Ơ!"
Trần Y Nặc nghe vậy thì sửng sốt, vừa định nói gì đó.
Nhưng ngay lúc này,
Trần Y Thủy cẩn thận đi tới, nói: "Chị, anh rể, có phải em đến không đúng lúc không?"
"Không, em đến đúng lúc lắm!"
Trần Y Nặc ra hiệu cho em gái đến cùng ăn sáng.
"Em vừa mới ăn xong, em đến để gọi anh rể! Ông nội Bắc Huyền muốn trò chuyện với anh rể."
Trần Y Thủy nói.
...
Rất nhanh.
Lâm Phong đã đến căn phòng của Trần Bắc Huyền.
Nhìn thoáng qua.
Trần Bắc Huyền đang an tĩnh ngồi trên ghế.
Ông ấy cầm thanh kiếm Long Vân, ánh mắt hơi động, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả khi Lâm Phong đi vào, ông ấy cũng không để ý.
"Khụ khụ...""Khụ khụ..."
Lâm Phong khẽ ho một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Bắc Huyền.
"Lâm Phong, cậu tới rồi! Ngồi xuống trước đi."
Trần Bắc Huyền hoàn hồn lại, cười nói.
Đối với người con rể mới của Trần gia này, trong lòng ông ấy rất hài lòng.
Trần Bắc Huyền đam mê kiếm đạo, cả đời không có con cái, chỉ có Trần Sơn là cháu trai, đáng tiếc là Trần Sơn quá đỗi tầm thường, nhà họ Trần trong tay ông ấy dần dần sa sút.
Ông ấy lại đặt hy vọng vào hai anh em Trần Thiên Hành và Trần Thiên Hủ, thế nhưng hai anh em này, một người thì tính cách quá nhu nhược, một người thì tính cách quá thẳng thắn, không hề linh hoạt.
Mãi cho đến khi Lâm Phong xuất hiện, mới khiến suy nghĩ của ông ấy lập tức thay đổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.