Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 509:




Nghe thấy lời nói của Lâm Phong, Trần Bắc Huyền sửng sốt.
Thư tình?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Đây là hy vọng duy nhất của các đời tổ tiên Trần gia, là căn cơ để Trần gia trỗi dậy, sao lại có thể là một bức thư tình được chứ?
“Lâm Phong, có phải cậu nhầm lẫn gì không? Sao nó lại là thư tình được chứ?”
Adv
Khuôn mặt Trần Bắc Huyền cố nặn ra một nụ cười.
“Ông nói như thế, vậy thì chắc đúng là con nhầm thật!”
Lâm Phong từ từ nói.
“Tôi đã nói mà! Tổ tiên nhà tôi xưa nay nổi tiếng máu lạnh….”
Adv
Trần Bắc Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo,
“Nói nó là một bức thư tình, nhưng nó giống như một bức thư từ biệt hơn!”
Lâm Phong đồng cảm nhìn Trần Bắc Huyền.
Anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Trần Bắc Huyền, nhưng sự thật chính là như vậy, anh cũng không thể nào che giấu gì được.
“Con đọc nội dung cho ông nghe vậy!”
“Tiểu Nhã, lúc em nhìn thấy bức thư này thì có lẽ tôi đã đi qua thế giới bên kia rồi!”
“Đừng đau lòng, cũng đừng trách tôi!”
“Bởi vì xưa nay đời người không hoàn hảo, cuộc sống có quá nhiều thứ quá muộn, một ngày thường trôi qua trong nháy mắt, khi ngoảnh lại thì đã là một đời…”
“Một lần nữa hãy sống thật tốt, từ nay núi cao sông rộng, đường xa núi xanh, em là em, tôi là tôi! Hãy trân trọng!”
“Hạ bút! Trần Sinh!”
Lâm Phong một hơi đọc hết nội dung bức thư.
Trần Bắc Huyền nghe xong mà thần sắc đột nhiên ảm đạm.
Ông ấy biết, Lâm Phong không lừa mình!
Bởi vì theo gia phả, tổ tiên đời đầu của Trần gia bọn họ có tên là Trần Sinh!
Mà cái tên này cả Trần gia chỉ có mình ông ấy biết!
Cho dù là Trần Sơn, cũng chưa từng nhìn qua gia phả!
“Tại…tại sao chứ?”
Trần Bắc Huyền tự mình lẩm bẩm, vẻ mặt thất vọng tới cực điểm.
Đây là bí mật lớn nhất của Trần gia bọn họ, là bí mật đều đeo bám lấy mỗi đời Trần Bắc Huyền trước khi chết…..
Nhưng thật chết tiệt….
Vậy mà lại là một bức thư từ biệt?
Ông ấy thực sự không thể tiếp nhận được sự thật này!
“Nói như vậy thì, thứ mà ban đầu tổ tiên đời đầu để lại quả thực là một bức thư, chỉ là bọn họ lầm tưởng rằng đó là bảo bối!”
Lâm Phong lắc đầu, lại thở dài nói:
“Con lại cảm thấy khá đồng cảm với người phụ nữ tên là Tiểu Nhã này, bà ấy chưa từng nhìn thấy bức thư này….e là cho tới chết đều tưởng rằng mình bị Trần Sinh bỏ rơi!”
Điều này lại có phần giống với anh.
Anh bị lão già đem lên núi tu tiên 10 năm. Cũng chưa từng để lại bất cứ tin tức gì cho Y Nặc!
Ban đầu Y Nặc đợi mình 10 năm, nhưng người phụ nữ tên Tiểu Nhã này sẽ đợi bao lâu chứ?
“Lâm Phong, để cậu chê cười rồi!”
Trần Bắc Huyền bình tĩnh trở lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.