Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 518:




Tên thật của Hàn Nhất Kiếm là Hàn Thanh!
Ba năm trước, Hàn Thanh tu luyện Tam Kiếm Quyết tới mức người kiếm hợp nhất đã đổi tên thành Hàn Nhất Kiếm.
Ý của cái tên này là, bất kể đối thủ là ai, cũng không ngăn được một kiếm của ông ta!
Đây là một cao thủ hàng đầu của kiếm đạo!
Đưa mắt nhìn khắp Vân Xuyên này, bao gồm cả nhiều tông môn lánh đời của Thập Vạn Đại Sơn, cũng khó có ai vượt qua ông ta.
Adv
Mà mười năm trước trên bảng vinh danh, Hàn Nhất Kiếm đã đứng trong top 100!
Hiện tại người kiếm hợp nhất, thực lực đã mạnh tới mức nào đây?
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người đều lo lắng.

Adv
Đúng là Hàn Nhất Kiếm không tầm thường.
Ánh mắt ông ta lạnh nhạt nhìn quanh một lượt, có cảm giác vương giả trời sinh, dường như chúng sinh trong mắt ông ta chỉ là con kiến hôi.
Thấy Lâm Phong không trả lời, Hàn Nhất Kiếm cười khẽ nói:
“Cậu Lâm, chuyện này chỉ đến đây thôi, được chứ?”
“Tôi hỏi ông một câu, nếu hôm nay tôi không thể đánh bại đám người Ngô Cuồng, ông sẽ ra mặt bảo bọn họ buông tha cho tôi không?” Lâm Phong hỏi.
Hàn Nhất Kiếm nghe vậy thì nheo mắt, lắc đầu nói:
“Rõ ràng chuyện này cậu sai trước! Nếu cậu không giết Ngô Tề thì Ngô trưởng lão cũng đâu trả thù cậu?”
“Cái gì chứ!”
Trần Y Thủy lấy hết dũng khí, đứng ra lớn tiếng nói:
“Đó là vì Ngô Tề cưỡng ép tôi, cởi quần áo của tôi, nên anh rể mới giết hắn ta! Sao ông lại đổ trách nhiệm lên đầu chúng tôi!”
“Hả?”
Hàn Nhất Kiếm nghe vậy thì lạnh nhạt nhìn Trần Y Thủy.
Trần Y Thủy chỉ là một võ giả cấp thấp, đối mặt với người tu vi cao hơn mình, hoàn toàn không chống lại được, cảm thấy cả người như nhũn ra.
May mà Trần Y Nặc thấy tình hình không ổn bèn xông lên trước đỡ lấy em gái, để cô bé không ngã.
“Một cô gái tầm thường của một thế gia võ đạo bình thường, mà đệ tử chân truyền của môn phái tôi cũng phải cưỡng ép ư? Lẽ nào hoàng đế còn đi thích một tên ăn mày được sao?”
Hàn Nhất Kiếm nói xong, lại cười bảo:
“Chứ không phải cô muốn lợi ích, không được Ngô Tề đồng ý nên thẹn quá hóa giận, tìm Lâm Phong để giết Ngô Tề?”
“Tôi không có! Tôi cũng không hề thích Ngô Tề, sao tôi phải làm như thế.”
Trần Y Thủy vội vàng giải thích.
“Bây giờ Ngô Tề chết không đối chứng, cô nói gì chả được.”
So với Trần Y Thủy đang lo lắng, Hàn Nhất Kiếm lại rất bình tĩnh.
Với năng lực của ông ta, đối phó với một con nhãi con rất đơn giản, thuận miệng nói mấy câu là đủ để Trần Y Thủy luống cuống.
Trần Y Thủy nghe vậy, gương mặt tái nhợt, còn định giải thích nhưng Lâm Phong đã giơ tay cắt ngang.
“Y Thủy, nói nhiều như vậy làm gì? Giảm trí thông minh của mình!”
Lâm Phong nhìn Hàn Nhất Kiếm, nói thẳng:
“Đừng nói linh tinh nhiều thế, cái đầu của ông giá trị một nghìn viên linh thạch, cộng với con số tôi vừa nói, 7666 viên.”
“Cậu…”
Hàn Nhất Kiếm nghe xong, trong mắt lóe ra sát ý nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
“Cậu Lâm, cậu phải hiểu được một đạo lý! Tôi muốn hòa giải với cậu không phải vì sợ cậu, mà chỉ vì đây là chuyện nhỏ, không cần làm căng lên, cậu đừng quá đáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.