Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 523:




“Được, bây giờ tôi cùng anh đến xem Thanh Thành Kiếm Phái…”
Lâm Phong hài lòng nói.
Hàn Phi gật đầu.
Thực tế, nếu Lâm Phong không hỏi thì hắn cũng sẽ nhắc.
Nếu không có Lâm Phong hỗ trợ, hắn quay về nói mình lên làm Môn chủ Thanh Thành Kiếm Phái thì chẳng khác nào tự tìm chết.
Adv
“Mọi người, tôi đến Thanh Thành Kiếm Phái một chuyến.”
Lâm Phong quay lại chào hỏi với đám người Trần Bắc Huyền, sau đó cùng Hàn Phi quay về Thanh Thành Kiếm Phái.

Nhìn đám người Lâm Phong rời đi, đám người Trần Bắc Huyền đứng ở đó mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy cảm khái.
Adv
Những chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mộng, khiến bọn họ cảm thấy không được chân thật cho lắm!
Thương Vương Trần Tử Ngang, Môn chủ Hàn Nhất Kiếm, tất cả đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy…
Nhưng đều bị Lâm Phong dễ dàng giết thẳng tay!
“Cậu Lâm quả nhiên là một vị thần! nước Đại Hạ ta có nhân tài như thế, quả là đáng mừng!”
Dược Trần không nhịn được mà cảm khái.
Nghĩ vậy, mọi người đều tỏ vẻ đương nhiên.
“Ha ha, ai nói Trần Sơn tôi không được? Trần Sơn tôi sinh được đứa con gái tốt! Có một đứa con rể có thể địch lại thiên quân vạn mã!”
Trần Sơn thoải mái cười ha ha.
Đám người Dược Trần nhìn Trần Sơn, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Có thể đoán được, sau này nhà họ Trần sẽ phất lên rất nhanh.
“Bắc Huyền, xong chuyện rồi, chúng tôi cũng không tiện làm phiền, ngày khác sẽ tới thăm hỏi! Dược Vương cốc chúng tôi và nhà các ông cũng coi như gần nhau, sau này có thể qua lại nhiều hơn chút.”
Dược Trần vừa cười với Trần Bắc Huyền vừa nói.
“Được chứ!” Trần Bắc Huyền cười đáp.
Có thể giao du với thế lực như Dược Vương cốc, ông cầu còn không được!
Lát sau, Dược Trần, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực cũng nhanh nhẹn rời đi.
Chỉ còn lại một đám người nhà họ Trần.
“Tiểu Sơn, cho người tới dọn dẹp một chút, chuẩn bị đồ ăn ngon, chờ Lâm Phong quay về chúng ta sẽ mở tiệc. Tối hôm qua mất mặt quá, tối nay phải bù lại mới được!” Trần Bắc Huyền cười nói.
Trần Sơn nghe xong cười hì hì, định nói gì đó thì đột nhiên Trương Diệu với vẻ mặt vặn vẹo từ trong góc tối đi ra.
Kích động! Vô cùng kích động!
Bà ta vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, định lát nữa sẽ chạy khỏi nhà họ Trần, nhưng không ngờ ông trời lại cho bà ta một cơ hội tuyệt vời như thế!
Bây giờ Lâm Phong đã tới Thanh Thành Kiếm Phái, người của Dược Vương cốc cũng đã rời đi, toàn bộ nơi này có ai là đối thủ của bà ta nữa?
Quả nhiên, người luôn nỗ lực sẽ không quá xui xẻo!
“Các người vui mừng quá sớm rồi đấy!”
Nghe thấy vậy, người nhà họ Trần vốn định tản đi đều dừng bước, quay lại nhìn Trương Diệu với ánh mắt kì lạ, không hiểu bà ta muốn làm gì.
“Trương Diệu, bà không còn là người của nhà này nữa rồi! Cút nhanh!”
Trần Sơn cười lạnh một tiếng.
“Trần Sơn, tôi nhịn ông mấy chục năm rồi! Trước kia ông dằn vặt tôi thế nào thì hôm nay tôi lấy lại cả vốn lẫn lời!”
Vẻ mặt Trương Diệu lạnh như băng.
Giây sau, bà ta dẫm mạnh xuống đất, rồi cả người bắn về phía Trần Sơn, như một tia sét, tốc độ kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.