Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 530:




Nghe các đệ tử nói xong, Đường Thiên Hàm đột nhiên lạnh mặt, sát khí bùng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Phi, nói:
“Hàn Phi, dám mơ ước vị trí Môn chủ, phản bội Thanh Thành Kiếm Phái?”
“Phó môn chủ, ông nghe tôi giải thích!”
Da đầu Hàn Phi tê rần.
Hắn không ngờ được, chuyện sẽ đi tới mức này!
Adv
“Cậu không cần giải thích! Từ ban đầu tôi đã thấy người như cậu cực kì nguy hiểm, làm gì cũng núp sau để người khác lên trước! Không ngờ cảm giác của tôi lại đúng! Lòng mang dạ thú, nên giết!”
Giọng nói của Đường Thiên Hàm lạnh như băng.
Lão ta lập kiếm quyết, tấn công Hàn Phi.
“Vèo vèo!”
Adv
Ba kiếm ảnh màu vàng kim lập tức xuất hiện quanh Đường Thiên Hàm, kiếm khí bén nhọn quét ra, khiến cây cối xung quanh điên cuồng lung lay, lúc nào cũng có thể gãy được!
“Vụt!”
Nhìn thấy vậy, Hàn Phi cũng không hề chần chừ, lập tức xuất kiếm nghênh địch.
Ở Thanh Thành Kiếm Phái nhiều năm, hắn hiểu rõ tính cách Đường Thiên Hàm!
Nếu Đường Thiên Hàm muốn giết người, hoàn toàn không nghe giải thích!
Lúc này, rõ ràng Đường Thiên Hàm đã có sát ý!
“Rầm!”
“Đùng!”
Nháy mắt, hai người va vào nhau!
Kiếm khí bốn phía, kiếm ảnh vù vù!
Dư âm bùng nổ ra khiến mọi thứ xung quanh gần như bị san phẳng!
Các đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái có mặt ở đấy đều nhăn mặt lùi lại, tránh khỏi trận chiến.
Cách đó không xa, Phùng Mục Trần vẫn không nhúc nhích.
Dư âm kinh khủng lan tới trước mặt Phùng Mục Trần chừng một thước thì tiêu tán, không tạo thành thương tổn gì với anh ta.
Gương mặt tuấn tú của anh ta bình thản, yên lặng nhìn trận chiến trước mặt, ánh mắt như đang nhìn trẻ con trong nhà chơi đùa!
“Hàn Phi, hay lắm! Ở trong Thanh Thành Kiếm Phái lâu như vậy mà luôn che giấu thực lực! Với năng lực này của cậu, dù là Ngô Cuồng cũng không phải đối thủ của cậu đúng không?”
Đường Thiên Hàm nhìn Hàn Phi, lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Hàn Phi không thay đổi.
Hắn là một người cẩn thận! Che giấu thực lực là để bảo vệ bản thân mà thôi!
Hắn thấy, chỉ có kẻ ngu mới để lộ hoàn toàn thực lực của mình cho người khác xem!
“Đường Thiên Hàm, ông mặc kệ tôi thì làm sao? Tôi không muốn đối địch với ông.” Hàn Phi đột nhiên nói.
“Thả cậu đi? Hàn Phi, cậu cho rằng mình giấu diếm thực lực là có thể ngăn cản tôi sao? Vô nghĩa, tôi cũng che giấu mình!”
Vẻ mặt Đường Thiên Hàm lạnh lẽo.
Lão ta đột nhiên ném trường kiếm trong tay lên trời, sau đó tay tạo kiếm quyết, cả người hóa thành một luồng sáng, dung nhập với trường kiếm trên không!
Lúc này, người kiếm hợp nhất, như một mặt trời chói chang, lơ lửng nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng chói lóa, khiến mọi người đều không mở nổi mắt!
Ngoại trừ ánh sáng đó ra, là kiếm khí sắc bén rợn người!
Kiếm khí kia khiến không gian hơi vặn vẹo, mọi thứ đều cong đi!
“Đây… đây là người kiếm hợp nhất!”
Nhìn thấy thế này, vẻ mặt Hàn Phi đầy hoảng hốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.