Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 538:




Vừa rồi hắn gần như tuyệt vọng, không ngờ Lâm Phong lại là sư đệ của Phùng Mục Trần, khiến cục diện lập tức đảo ngược!
Trong lòng hắn thầm nghĩ sau này nhất định phải ôm chặt lấy đùi Lâm Phong!
Có nhân vật như vậy chống lưng, hắn không cần phải nhíu mày, đứng sau mọi người nữa rồi!
……
Nói chuyện phiếm đôi câu.
Adv
Lâm Phong bảo Hàn Phi và Tôn Thượng dẫn mình đến kho chứa đồ của Thanh Thành Kiếm Phái.
Trong kho chứa đồ có rất nhiều của cải mà Thanh Thành Kiếm Phái thu thập được trong nhiều năm.
Đa phần là công pháp bí tịch, binh khí lợi hại, thảo dược quý hiếm các loại…
Lâm Phong lấy một số thảo dược cần thiết để luyện chế Thối Thể Đan, sau đó cau mày nói:
Adv
“Linh thạch để đâu rồi?”
“Lạ thật, tôi nhớ là linh thạch đều để trong kho chứa đồ mà! Sao ở đây lại không có viên nào vậy.”
Hàn Phi có chút nghi hoặc nói.
Bên cạnh, Tôn Thượng già đời nở một nụ cười, nói:
“Là thế này! Vừa rồi đại nhân Mục Trần đến đây, đã mua hết linh thạch… Tổng cộng là ba nghìn bốn trăm viên linh thạch! Đổi được rất nhiều vật tư luyện võ đấy!”
Lâm Phong nghe vậy thì im lặng.
Còn Hàn Phi thì cau mày.
Thảo nào Phùng Mục Trần lại đến Thanh Thành Kiếm Phái, hoá ra là vì linh thạch!
Hàn Phi suy nghĩ một lát rồi nói:
“Lâm tiền bối, nếu như cậu cần linh thạch, tôi có thể giúp cậu đến các môn phái khác thu thập.”
“Vậy thì làm phiền anh rồi!”
Lâm Phong vỗ vai Hàn Phi.
Dù là Tam Khẩu Đường hay Thanh Thành Kiếm Phái, mục đích thu phục của anh đều là để thu thập tài nguyên tu luyện cho mình, Hàn Phi hiểu chuyện như vậy khiến anh rất hài lòng.
Hàn Phi lập tức cảm giác được thương mà sợ, ấp úng nói:
“Không phiền, không phiền!”
……
Mười phút sau.
Lâm Phong trở về nhà họ Trần.
Chuyến đi đến Thanh Thành Kiếm Phái lần này khiến anh cảm thấy rất bất lực, không ngờ đến một ngày mình cũng bị người khác cướp mất cơ hội!
Hơn nữa, người cướp cơ hội của anh lại chính là Lục sư huynh của anh!
“Haiz! Phiền chết đi được!”
Lâm Phong thở dài một hơi, đi về phía đại sảnh nghị sự.
Nhưng chưa đi được bao lâu,
Từ xa anh đã thấy một đám người nhà họ Trần vây quanh một người phụ nữ mặc áo trắng.
Người phụ nữ mặc áo trắng đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, dung nhan kiều diễm mà quyến rũ, toàn thân tỏa ra một sức hấp dẫn mê hoặc lòng người…
Ngay cả Lâm Phong lần đầu nhìn thấy người phụ nữ này cũng phải ngẩn người ra.
Nhưng rất nhanh

Anh đã hoàn hồn, trong mắt lóe lên một tia khác thường!
“Thật không ngờ lại là mị thể trời sinh!”
Trong phòng nghị sự của nhà họ Trần.
Trần Bắc Huyền, Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành đang cười cười nói nói với Tô Vũ Tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.