Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 539:




Ngay cả phái nữ nhà họ Trần như Trần Y Nặc, Trần Y Thủy cũng rất có thiện cảm với Tô Vũ Tình, hở ra là cứ chị Vũ Tình này, chị Vũ Tình nọ, cực kỳ thân thiết!
Không có lý do nào khác, chỉ đơn giản vì người phụ nữ này quá cuốn hút!
Mỗi cử chỉ của cô ta đều vô cùng quyến rũ, khiến người ta cầm lòng không đậu sinh ra thiện cảm, muốn gần gũi với cô ta.
Ở đây chỉ có Trần Sơn ngồi một mình trong góc, không nói lời nào.
Ông ấy vừa uống trà vừa nhìn mọi người với vẻ mặt khinh bỉ.
Adv
Một đám đần độn!
Có khi đối phương là đàn ông đấy, lúc đó cho mấy người ghê tởm chết luôn!
“Cô Vũ Tình! Năm đó vội vã từ biệt, tôi thật sự không ngờ sẽ còn có thể gặp lại cô! Cô đến nhà họ Trần để tìm tôi đúng không?”
Trần Thiên Hủ nói với vẻ mặt say mê.
Adv. Đam Mỹ Hài
Tô Vũ Tình có đôi mắt đẹp và dịu dàng như nước.
Thật ra cô ta chẳng nhớ gì về Trần Thiên Hủ cả, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn dịu dàng đáp:
“Dáng vẻ rạng ngời của anh Trần năm đó khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc.”
“Thật hả? Không ngờ tôi lại xuất sắc như thế trong mắt cô Vũ Tình!”
Trần Thiên Hủ kích động, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hạnh phúc đến mức sắp ngất luôn tại chỗ!
Những người đàn ông khác thấy thế đều tỏ ra hâm mộ.
Không ngờ Tô Vũ Tình lại đến tìm Trần Thiên Hủ!
Bình thường cái tên này kiêu ngạo lắm, không ngờ bản tính thật sự của anh ta lại khác hẳn với biểu hiện bên ngoài.
Tô Vũ Tình cười, dời mắt nhìn sang Trần Y Nặc.
Đây là người phụ nữ của Lâm Phong ư?
Ngoại hình cũng tạm ổn, đáng tiếc chỉ là một người bình thường!
Khi thấy Tô Vũ Tình nhìn mình, Trần Y Nặc thầm căng thẳng!
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng khi đối diện với những người phụ nữ như Tô Vũ Tình, cô ấy vẫn mặc cảm, cảm xúc tự ti dâng trào trong lòng.
Đúng lúc này, Lâm Phong sải bước đi vào!
Mọi người thấy Lâm Phong về đều lần lượt lên tiếng chào hỏi.
Lâm Phong gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Vũ Tình, hỏi:
“Đó là ai vậy?”
“Lâm Phong, cô ấy là Vũ Tình, tôi có kể cho cậu rồi! Lần này cô ấy đến nhà họ Trần tìm tôi chơi đấy!”
Trần Thiên Hủ hào hứng đáp.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Phong thoáng hiện vẻ khác thường.
Lúc trước khi ở khách sạn tại thành phố Kim Lăng, Trần Thiên Hủ đứng ngoài ban công một mình giữa đêm nói là nhớ một người, còn bảo người phụ nữ đó rất đẹp, chỉ có thể mơ ước chứ không thể có được…
Khi đó anh còn cảm thấy Trần Thiên Hủ rất ngốc, bây giờ xem ra cũng có thể cảm thông.
Mị thể trời sinh cũng là một loại thể chất đặc biệt!
Nghe nói vào thời thượng cổ có một nữ tu cũng có mị thể trời sinh, cô ta kích hoạt thể chất của mình đến cực hạn, kết hợp với Mị thuật có thể gây ảo giác cho người khác, ngay cả cao thủ Độ Kiếp cũng bị ảnh hưởng!
Cùng lúc đó.
Tô Vũ Tình cũng đang quan sát kỹ Lâm Phong bằng đôi mắt đẹp của mình.
Mặc dù Lâm Phong rất nổi tiếng ở bộ chấp pháp, nhưng kể ra thì đây là lần đầu tiên cô ta gặp Lâm Phong.
Người đàn ông này có thật sự mạnh như phó bộ trưởng đã nói không?
“Anh là Lâm Phong phải không? Tôi vừa mới nghe mọi người nhắc đến anh… Họ đều bảo anh rất lợi hại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.