Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 544:




Lâm Phong cạn lời bỏ lại hai viên Thối Thể Đan, sau đó quay người rời đi.
Đêm hôm khuya khoắt, anh không có hứng thú ở đây già mồm với một người đàn ông đâu.

Cùng lúc đó.
Trong một căn tứ hợp viện ở Kinh Thành.
Adv
Một ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen đang ngồi nhìn bức ảnh trong tay, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đây là bức ảnh chụp chung của ông ta và Thương Vương Trần Tử Ngang.
Ông ta và Trần Tử Ngang bằng tuổi nhau, lớn lên cùng nhau, là bạn thuở nhỏ đồng sinh đồng tử của nhau!
Sau này ông ta ngồi lên vị trí cao nên đã bổ nhiệm Trần Tử Ngang làm thân vệ của mình, đi đâu cũng dẫn Trần Tử Ngang theo…
Adv
Nhưng giờ đây, Trần Tử Ngang đã chết!
Bạn thuở nhỏ, người anh em thân thiết của ông ta đã chết rồi, chết ở một nơi nhỏ như Vân Xuyên!
“Tử Ngang! Tớ có lỗi với cậu! Nếu không phải tại tớ bắt cậu đi tới Vân Xuyên thì cậu đã không chết rồi!”
Ông lão nắm chặt bức ảnh, khóc bù lu bù loa.
Ông ta tên là Hạ Vân Đỉnh.
Là tổ trưởng tổ thủ vệ của nước Đại Hạ, Chân Long Chi Tử đời trước của nước Đại Hạ, còn là một trong Bát Đại Danh Soái của nước Đại Hạ!
nước Đại Hạ có tổng cộng hai bộ đặc biệt.
Một là bộ chấp pháp, chịu trách nhiệm quản lý trong nước.
Hai là tổ thủ vệ, chịu trách nhiệm quản lý ngoài nước, Hạ Vân Đỉnh có thể đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ thủ vệ thì có thể thấy địa vị của ông ta ở nước Đại Hạ cao cỡ nào!
Đồng thời.
Ông ta còn là người đứng sau lưng thương hội Bách Vân, thương hội Bách Vân có thể trở thành thương hội đứng đầu nước Đại Hạ cũng nhờ có sự trợ giúp của ông ta!
“Tử Ngang! Tớ sẽ không để cậu chết một cách vô ích đâu! Tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu! Tớ cũng muốn xem xem trong nước Đại Hạ có ai mà tớ không giết được!”
Nói tới đây, Hạ Vân Đỉnh dần bình tĩnh lại, ông ta lạnh lùng nói với ra ngoài:
“Người đâu!”
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang xanh lục lập tức bước vào từ ngoài cửa.
Người đàn ông trung niên này tên là Trịnh Vĩ, cũng là một trong các thân vệ của Hạ Vân Đỉnh.
“Đại soái!”
Trịnh Vĩ kính cẩn gọi.
“Truyền lại chiến lệnh của tôi, tập kết mười vạn quân từ chiến doanh phía Đông! Tôi muốn bắn phá Vân Xuyên!”
Hạ Vân Đỉnh lạnh lùng hạ lệnh.
Với thực lực của Trần Tử Ngang cũng không phải đối thủ của Lâm Phong, ông ta sẽ không cử người đi giết Lâm Phong nữa mà sẽ chọn cách sử dụng lực lượng trong tay để mạnh mẽ chèn ép!
Nghe vậy, Trịnh Vĩ khẽ biến sắc mặt, đứng đực ra tại chỗ.
Bắn phá Vân Xuyên?
Hành động này có điên cuồng quá rồi không?
Một khi tin này truyền ra ngoài sẽ khó tránh được việc bị rất nhiều người dị nghị, tuy Hạ đại soái là lãnh đạo cấp cao, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta có thể hành động bừa bãi!
“Đại soái, xin ngài hãy bình tĩnh đi ạ, gần đây thường xuyên có cao thủ nước ngoài vào nước ta, đã có người bất mãn với ngài rồi. Nếu ngài còn làm như vậy, lớ ngớ là sẽ xảy ra chuyện đấy ạ!”
Trịnh Vĩ khuyên.
“Trịnh Vĩ, cậu không hiểu lời tôi nói hả? Tôi muốn thằng Lâm Phong này chết không có chỗ chôn!”
Nét mặt Hạ Vân Đỉnh lạnh như băng.
Thấy thế, Trịnh Vĩ bèn thở dài một hơi, không thuyết phục nữa mà gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.