Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 550:




Đám Thượng Quan Phi Hồng cũng rất khinh thường, liếc nhìn lão ta rồi dời mắt.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, Diệp Thiên Tâm lấy danh Khẩu Kỹ Vương ra thị uy!
Nhưng trong mắt những dòng tộc võ đạo lâu năm như bọn họ, Diệp Thiên Tâm chỉ là một tên hề mà thôi!
Chỉ là một võ giả Địa Cảnh mà đòi làm loạn?
Nghĩ mình giỏi lắm rồi hay sao?
Adv
Lại còn Huyết Thủ Nhân Đồ?
Cũng chỉ có thể dọa con nít ở cái nơi nhỏ bé như Kim Lăng!
Khi nhìn thấy cảnh này, đám Tăng Tam Thủy hoàn toàn tuyệt vọng, bọn họ muốn đến đỡ Diệp Thiên Tâm dậy nhưng lại bị mấy người Đỗ Tử Đằng cản đường, bầu không khí trong sân u uất lên đến đỉnh điểm!
....
Adv
Cùng lúc đó,
Lâm Phong chậm rãi đi tới nhà họ Tăng.
Anh nhìn Diệp Thiên Tâm nằm dưới đất, miệng phun máu tươi, trông rất thê thảm, lập tức rơi vào trầm tư.
Chuyện này không bình thường!
Một lần, hai lần trùng hợp thì chẳng nói, nhưng đây lại lần nào cũng vậy thì chắc chắn không được bình thường!
Chẳng lẽ Diệp Thiên Tâm là thể chất đặc thù kiểu làm bao cát cho người ta hả?
.....
"Đau!"
Diệp Thiên Tâm chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhức dữ dội, bụng cũng quặn lên từng cơn, như thể ngũ tạng lục phủ bị dịch chuyển!
Ngay lúc này, lão ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lâm Phong.
Sắc mặt lão ta ban đầu hơi sững sờ, sau đó lộ ra một tia vui mừng khôn xiết!
Má ơi!
Là cậu Lâm!
Mỗi lần mình bị đánh, cậu Lâm luôn xuất hiện đúng lúc trước mặt mình, để cứu mình!
Lúc này, Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào, suýt khóc.
Chỉ cảm thấy cậu Lâm quả thực là nam thần may mắn của mình, cứu mình khỏi nơi nước sôi lửa bỏng!
"Cậu Lâm... cậu lại đến rồi!!"
Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào.
Lâm Phong khẽ nhếch mép, luôn cảm thấy chữ "lại" này nghe rất kỳ quái!
Tuy nhiên, anh cũng không nói gì, mà chỉ nhấc Diệp Thiên Tâm lên khỏi mặt đất.
Kiểm tra sơ bộ, phát hiện xương cổ tay của Diệp Thiên Tâm chỉ bị gãy, không bị dập nát, vì vậy anh thuận tay truyền một luồng linh khí, nối lại xương gãy của Diệp Thiên Tâm!
"Cậu Lâm, cậu thật lợi hại!"
Diệp Thiên Tâm nhìn cổ tay đã hồi phục, không khỏi liên tục thán phục.
Lâm Phong liếc nhìn đại sảnh nghị sự cách đó vài chục mét.
Lúc này, trong đại sảnh nghị sự, một đám người chen chúc nhau, đang căng thẳng bàn luận, không hề phát hiện ra sự xuất hiện của mình!
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm Phong hỏi.
Diệp Thiên Tâm nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, kể lại chuyện vừa rồi một lần.
"Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng?"
Lâm Phong nheo mắt lại.
Chỉ cảm thấy hai cái tên này có chút quen tai, như thể đã nghe ở đâu đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.