Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 567:




Triệu Thanh Long căn bản chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh thành một đám sương máu, biến mất giữa trời đất!
Chết... chết rồi sao?
Chỉ một cái tát đã đánh chiến thần Thanh Long thành sương máu?
Hầu như tất cả mọi người có mặt đều rơi vào trạng thái đờ đẫn!
Sắc mặt Lâm Phong ngưng trọng!
Người phụ nữ áo xám này tuyệt đối là người mạnh nhất mà anh từng thấy, thậm chí còn mạnh hơn cả Lục sư huynh Phùng Mục Trần rất nhiều!
Adv
Cho đến tận bây giờ, anh thậm chí còn không nhìn ra được cảnh giới của người phụ nữ áo xám, nhưng có thể khẳng định rằng người phụ nữ áo xám là một tu tiên giả!
"Thế nào? Nhị sư tỷ của cậu lợi hại chứ?"
Lúc này, người phụ nữ áo xám đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong sửng sốt một chút, sau đó xoa mũi, nói:
"Khá lợi hại!"
Adv
"Biết nhị sư tỷ lợi hại, vậy sau này cậu phải ngoan ngoãn nghe lời nha!"
Người phụ nữ áo xám đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.
"Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ đại chiến một trận, nếu như cậu có thể chế ngự được chị! Chị sẽ nghe lời cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm!"
"Trước đây tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh của cậu đều đã từng nói như vậy với chị!"
"Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi! Không có người phụ nữ nào có thể chế ngự được Lâm Phong tôi! Ta mới là người chế ngự các cô ấy!"
Sắc mặt Lâm Phong thản nhiên.
Người phụ nữ áo xám nghe vậy thì sửng sốt một chút.
Cô ta nhìn Lâm Phong một cách thích thú, nhưng không nói gì thêm, mà chuyển ánh mắt về phía đối diện, nói:
"Gọi người mạnh nhất của mấy người ra đây, nếu như có thể chịu được một cái tát của tôi, coi như Khương Ngôn Khê tôi thua!"
Mọi người nghe vậy đồng tử đều co rụt lại!
Người mạnh nhất trong số bọn họ chính là Triệu Thanh Long!
Hiện tại đã bị cô ta một tát đánh chết, còn ai dám lên?
"Rốt cuộc cô là ai? Dám đối địch với chiến khu phía Đông bọn tôi? Cô có hiểu rõ hậu quả không!?"
Vương Hợi lạnh lùng nói.
"Chát!"
Khương Ngôn Khê một tát đánh Vương Hợi thành sương máu, lại nhàn nhạt nói:
"Còn có người mạnh hơn không? Nếu không có, mấy người mau chóng lấy pháo bắn tôi đi! Tôi đã rất lâu không bị người ta dùng pháo bắn rồi!"
Lúc này.
Ba Chiến Thần của chiến khu phía Đông, chỉ còn lại Trương Bách Nhẫn!
Trương Bách Nhẫn sắc mặt ngưng trọng, âm thầm đem tên Khương Ngôn Khê phát ra ngoài.
Người phụ nữ áo xám này quá mức khủng bố!
Cả đời hắn ta cũng chưa từng gặp qua người nào lợi hại như vậy, thực lực hoàn toàn nghiền ép bọn họ!
Hắn ta thậm chí còn hoài nghi, cho dù mình ra lệnh bắn pháo, cũng không thể khiến người phụ nữ này bị thương, bằng không đối phương sao có thể vênh váo như vậy?
"Sao không ai nói chuyện? Không nói thì tôi bắt đầu giết người nhé!"
Khương Ngôn Khê lại nói.
Mà đúng lúc này.
Đội quân đông nghịt tách ra một con đường nhỏ.
Tiếp theo một ông lão tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt sáng quắc từng bước đi tới.
"Nơi này dù sao cũng là nước Đại Hạ, thực lực cá nhân của cô cho dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không đại biểu được cái gì, cô..."
"Ầm!"
Khương Ngôn Khê đột nhiên nâng tay, đánh về phía lão già.
Sắc mặt lão già tái đi, muốn né tránh, lại phát hiện tốc độ của đối phương quá nhanh căn bản không né tránh được.
"Ầm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.