Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 578:




Trong đầu cô ta đột nhiên nhớ lại lúc ban ngày, Lâm Phong đã từng thi triển qua Hạo Thiên Kiếm Khí!
Nói cách khác.
Vị tiểu sư đệ này của mình còn là một kiếm tu!
"Cậu đúng là to gan thật, thế mà còn dám tính toán định bẫy chị!"
Khương Ngôn Khê nói.
Adv
"Chị không dám sao?"
Lâm Phong thản nhiên nói.
"Không dám? Hừ hừ... Nếu cậu có thể dùng một kiếm đánh bại chị, từ nay về sau, chị nghe lời cậu thì có làm sao?"
Adv
"Nhưng nếu cậu không đánh bại được chị, chị sẽ cho cậu biết mấy người sư huynh của cậu, tại sao lại sợ chị đến vậy!"
Khương Ngôn Khê cười lạnh một tiếng.
Nghe vậy.
Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng, tay nhanh chóng bắt kiếm quyết, hét lớn:
"Kiếm tới!"
……..
"Xoảng!"
Một tiếng kiếm ngân vang như tiếng sấm sét kinh thiên động địa!
Ngay sau đó, một thanh kiếm dài ba thước toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng xuất hiện giữa không trung, bay đến trước mặt Lâm Phong,
Lâm Phong chắp hai tay, miệng đọc kiếm pháp.
Thanh kiếm dài ba thước đó "vù" một tiếng run lên, từ một hóa thành muôn vàn thanh kiếm!
Vô số kiếm ảnh lơ lửng giữa bầu trời đêm, tạo thành một kiếm trận khổng lồ!
"Xoạt~"
Trong nháy mắt.
Một lượng lớn kiếm khí sắc bén tỏa ra từ trong kiếm trận.
Ánh kiếm sáng chói rực rỡ bắn ra, khiến bầu trời đêm trên mặt biển trở nên sáng như ban ngày, chói đến mức không ai mở nổi mắt!
Lâm Phong đứng trong kiếm trận, vạt áo tung bay, như một vị tiên giáng trần!
Toàn bộ khí chất của anh đã thay đổi, sắc mặt lạnh nhạt, mang theo một loại khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Thấy cảnh này.
Đôi mắt đẹp của Khương Ngôn Khê hơi co lại, toàn thân nổi da gà không khỏi run rẩy, thậm chí còn cảm thấy một tia kinh hoàng!
Đây chính là cảm ứng nguy hiểm của cường giả đỉnh cao!
Nói cách khác, kiếm trận này đã đe dọa đến tính mạng của cô ta, Khương Ngôn Khê luyện tập ở khắp các quốc gia trên thế giới, rất ít khi có cảm giác bất lực này, điều này khiến cô ta không thích ứng được!
Mà ngay lúc này, Lâm Phong đột nhiên nói:
"Nhị sư tỷ, cái gọi là kiếm đạo vô tình, bây giờ chị nhận thua vẫn còn kịp! Cực Kiếm Sát Trận của tôi một khi thi triển ra, thì không thu hồi lại được!"
Khương Ngôn Khê nghe vậy thì sắc mặt không đổi, nhàn nhạt nói:
"Nói ít thôi, để chị lĩnh giáo xem kiếm trận này của cậu lợi hại đến mức nào!"

"Thôi vậy! Nếu chị chịu không được, nhất định phải nói cho tôi biết!"
Lâm Phong nói một câu, sau đó chỉ tay ra!
"Vút~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.