Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 582:




Còn chuyện giữa anh và Hạ Vân Đỉnh cũng không cần phải làm liên luỵ đến những võ giả cống hiến cho đất nước này.
Nghĩ đến Hạ Vân Đỉnh, một tia sát ý xẹt nhanh qua trong mắt Lâm Phong.
Hạ Vân Đỉnh hiện đang ở Kinh Thành, mà Kinh Thành là trung tâm của nước Đại Hạ, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ. Khi nào giải quyết vụ Mộ tiên xong, anh sẽ tới
Kinh Thành xử lão già Hạ Vân Đỉnh này!
Tổ trưởng tổ thủ vệ thì sao? Quyền cao chức trọng thì thế nào?
Đắc đội Lâm Phong anh thì chỉ có một con đường chết!
Adv

Lúc này.
Mặt biển yên ả đột nhiên nổi sóng gió dữ dội, bọt nước văng tung toé, có năm người nhảy từ dưới biển lên trên đảo.
Năm người này đều mặc đồ lặn màu đen, thân hình khá cường tráng, đôi mắt lãnh đạm nhưng khuôn mặt trông rất dữ tợn, cứ như là cướp biển vậy!
Adv
Lâm Phong bâng quơ nhìn thoáng qua năm người rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục nướng cá.
Mà lúc này, năm người cũng nhìn thấy Lâm Phong, họ đi tới gần anh.
“Mày là ai?”
Người đàn ông đi đầu lên tiếng hỏi.
Giọng anh ta nghe rất máy móc, như thể không phải con người mà là một cái máy vậy.
“Anh thấy tôi nướng cá ở đây thì đáng lẽ phải biết tôi là một cậu ấm nhà giàu dẫn gái đẹp đi cắm trại ‘chơi’ dã ngoại chứ nhỉ!”
Lâm Phong thờ ơ đáp.
“Cậu ấm nhà giàu?”
Người đàn ông đi đầu ngẩn ra.
“Jack đội trưởng, nơi này là đảo hoang, đêm hôm khuya khoắt sao người nước Đại Hạ có thể chạy tới đây cắm trại dã ngoại được chứ? Chắc chắn là người của tổ thủ vệ nhận được tin tức nên tới đây ngăn cản chúng ta đấy!”
Một tên đồng đội sau lưng người đàn ông lạnh giọng nhắc nhở.
Jack không trả lời.
Tròng mắt phải của anh ta chuyển động thật khẽ rồi bắn ra một tia hồng ngoại quét cả người Lâm Phong.
Sau đó, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Jack.
“Người Đại Hạ! Khí tức võ đạo không, sức chiến đấu yếu, có thể giết dễ dàng!”
Nghe vậy, Jack không kìm được nở nụ cười, nói:
“Ngải Nhĩ Phu, sau khi hệ thống thăm dò võ đạo quét, người này không có khí tức võ đạo, đúng thật là người thường!”
“Ha ha, không ngờ người Đại Hạ lại có thể làm mấy chuyện ngu xuẩn này! Một người thường mà cũng dám cắm trại dã ngoại ở đây lúc nửa đêm.”
Vừa nghe vậy, Ngải Nhĩ Phu không nhịn được mà cười phá lên.
Lâm Phong nhìn hai người nói chuyện với nhau, mày hơi chau lại.
Nước ngoài có cả hệ thống thăm dò võ đạo ư?
“Người Đại Hạ! Mày thật xui xẻo khi gặp phải tiểu phân đội Thí Thần chúng tao! Mày cũng chỉ có thể chấp nhận số phận thôi! Kẻ nào bị tao nhìn
thấy đều phải chết!”
Ngải Nhĩ Phu cười gằn, chuẩn bị xử Lâm Phong.
Nhưng vào lúc này.
Mấy luồng sóng năng lượng đáng sợ đột nhiên bắn ra từ trong tối, đánh thật mạnh vào người Ngải Nhĩ Phu làm cho anh ta văng ra xa mấy chục mét.
Nhưng Ngải Nhĩ Phu lại không hề hấn gì, anh ta nhanh chóng từ dưới đất bò dậy.
Anh ta nhìn về phía nơi phát ra sóng năng lượng, nhếch môi cười một cách hết sức kỳ lạ:
“Khà khà khà… Tao biết ngay có võ giả của tiểu tổ thủ vệ Đại Hạ đang ẩn nấp mà! Lũ chuột nhắt nước Đại Hạ này thích đánh lén sau lưng người khác nhất luôn!”
“Đánh lén? Chúng tôi chỉ gậy ông đập lưng ông thôi! Các anh tới biên giới của nước Đại Hạ chúng tôi vào lúc nửa đêm mới là chuột nhắt đấy!”
Trương Lỵ dẫn Tôn Bình và những người khác xông ra, lạnh lùng đáp trả.
Mặc dù ngoài mặt cô ta nói như vậy, nhưng trong lòng lại cực kỳ nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.