Hạ Vân Đỉnh chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra thì đôi mắt ông ta đã tỉnh táo hơn nhiều!
Có một chuyện Trịnh Vĩ nói đúng, hiện tại ông ta không thể làm gì cả, trước tiên phải ngủ đông một thời gian, nếu không sẽ dễ gặp chuyện!
“Thôi, để mày sống thêm một thời gian!”
…
Một đêm trôi nhanh! Sáng hôm sau, chừng chín giờ, Lâm Phong mở hai mắt ra, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
Adv
“Không ngờ hấp thu nhiều quả cầu năng lượng lại giúp mình bước chân vào Nguyên Anh hậu kỳ! Cơ duyên đúng là chuyện khó tả được!”
Lâm Phong tự kiểm tra bên trong cơ thể mình, phát hiện Nguyên Anh trong cơ thể mình đã hoàn toàn hiện ra, một tiểu Lâm Phong!
Trừ cái đó ra, cơ thể anh sau một đêm rèn luyện, không hiểu sao càng rắn chắc hơn, dường như có sức mạnh dùng không hết!
Adv
“Với sức mạnh của mình bây giờ, không dùng tới Cực Kiếm Sát Trận cũng đủ để đánh với nhị sư tỷ! Chỉ là theo lời sư phụ thì Nguyên Anh Cảnh cách Xuất Khiếu Cảnh một khoảng rất lớn! Xuất Khiếu Cảnh, Nguyên Thần có thể rời khỏi cơ thể, giao du khắp nơi, mà thiên đạo sẽ không dễ dàng tha thứ, nên sẽ giáng xuống ba chín thiên kiếp! Mình nên chuẩn bị cho việc độ thiên kiếp từ bây giờ!”
Nghĩ tới đây, Lâm Phong đứng dậy bay về phía Vân Xuyên.
Đầu tiên là anh mua một bộ đồ lót ren đen và một chiếc váy đỏ, sau đó mới tới khách sạn năm sao hôm qua, xem nhị sư tỷ có tới không. Nhưng nhân viên khách sạn nói sáng nay nhị sư tỷ đã trả phòng rời đi rồi.
“Làm quái gì thế, đi cũng không bảo.” Lâm Phong nhíu mày.
Anh bỏ đồ lót ren và váy đỏ vào túi càn khôn, không hề suy nghĩ nhiều lập tức quay về nhà họ Trần.
Cùng lúc đó, trong phòng họp nhà họ Trần.
Trần Bắc Huyền, Trần Sơn, Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành, Trần Y Nặc và một đám người chủ chốt của nhà họ Trần đang cười nói chuyện với hai vị khách, cực kì náo nhiệt.
Trong đó có một lão già sắc mặt rất hồng hào. Ông ta mặc đồ vải thô màu trắng, mày kiếm, vẻ mặt sắc bén, gương mặt uy nghiêm, rõ ràng là một cường giả Võ Hồn Cảnh!
Hiển nhiên ông ta và Trần Bắc Huyền có quen biết.
Hai người nói vài chuyện lý thú, biểu hiện rất thân thiết.
Mà bên cạnh lão già đó là một cô gái mặc váy trắng ôm sát người, mặt nhỏ như trứng, ngũ quan tinh xảo, vóc người cao gầy, chân ngọc thẳng tắp, da thịt mềm mịn như sữa.
So với những người có mặt ở đây, cô ấy có vẻ trong sáng lạnh lùng hơn, chỉ ngồi nghe mọi người nói chuyện với nhau thôi cũng sinh ra cảm giác xa cách vạn dặm!
“Khổng Trần sư huynh! Hôm nay đột nhiên tới nhà tôi, không biết có chuyện gì?” Lúc này, Trần Bắc Huyền đột nhiên cười hỏi.
Nói xong, ông ấy còn cố tình liếc qua cô gái mặc váy trắng kia, dường như đang nghĩ tới cái gì, nụ cười càng sâu hơn!
“Bắc Huyền sư đệ! Lần này tôi tới đây, một là để thăm hỏi, thứ hai à…”
Khổng Trần đột nhiên dừng lại, hình như hơi ngượng ngùng khi phải nói chuyện tiếp theo.
Ông ấy suy nghĩ một lúc, đưa mắt nhìn cô gái váy trắng bên cạnh, nói:
“Thanh Sương, còn không bái kiến Bắc Huyền sư thúc của con đi!”
Cô gái mặc váy trắng gật đầu, đứng lên nói:
“Vãn bối Thanh Sương, bái kiến Bắc Huyền sư thúc!”
“Ha ha, tốt tốt, Thanh Sương, có lẽ con không có ấn tượng gì với ta! Trước kia ta còn ở Thục Sơn, con vừa bái nhập môn hạ, còn nhỏ tuổi! Chớp mắt đã lớn như thế này rồi!”
Trần Bắc Huyền cười cười, rồi nói với Trần Thiên Hành trong đám người:
“Thiên Hành, ra đây chào hỏi mọi người đi.”
Trần Thiên Hành vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó lén liếc nhìn Lý Thanh Sương xinh đẹp động lòng người, gương mặt điển trai hơi hồng lên…
Khi còn nhỏ anh ta có nghe nói ông nội Bắc Huyền có xác định một mối hôn sự cho mình!
Vốn hôn sự là dành cho anh cả, nhưng anh cả cứ nhớ mãi không quên Tô Vũ Tình kia, không muốn, nên mới đến lượt anh ta!
Thực ra từ nhỏ tới nay anh ta chỉ coi mối hôn sự này như trò đùa, không hề chấp nhận.
Người còn chưa thấy mặt, không có cơ sở tình cảm, kết hôn kiểu gì?