Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 595:




Thục Sơn kiếm phái là thế lực hàng đầu của nước Đại Hạ, tuyệt đối không phải là đối tượng mà họ có thể sỉ nhục được, dù là chú Bắc Huyền cũng chỉ là đệ tử của Thục Sơn mà thôi!
“Hừ, cô chỉ là đệ tử của Tần Vân, không đại diện được cho Thục Sơn!”
Lúc này Trần Bắc Huyền đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Đúng là tôi không thể đại diện cho Thục Sơn, nhưng vẫn đủ đè ép các người! Tôi nói người nhà họ Trần ông không xứng với tôi, ông làm gì được tôi?” Lý Thanh Sương thản nhiên hỏi lại.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, không có bất kì gợn sóng nào!
Adv
Trong mắt cô ta, nhà họ Trần chỉ là một thế gia võ đạo tầm thường!
Hôm nay cô ta đồng ý tới đây đã cho nhà họ đủ thể diện rồi, nếu nhà họ Trần không đồng ý thì cũng đừng trách cô ta không khách khí!
Nhà họ Trần nghe Lý Thanh Sương nói xong, gương mặt đã cực kì u ám!
Thực ra hủy hôn với bọn họ cũng chẳng tính là gì, chỉ cần đối phương nói chuyện dễ nghe một chút, bọn họ cũng thông cảm được!
Adv
Nhưng Lý Thanh Sương dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, coi thường bọn họ, thật sự khiến người ta sôi gan!
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không dám ra tay, vì đối phương là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, bọn họ không đắc tội nổi!
“Được rồi, nếu đã nói xong thì Bắc Huyền sư đệ, chúng ta không làm phiền nữa! Xin phép về trước!”
Khổng Trần thấy bầu không khí là lạ, lập tức đứng lên cười nói.
Thực ra trong lòng ông ta rất thương hại Trần Bắc Huyền! Năm xưa nếu không vì chuyện kia thì thiên kiêu Trần Bắc Huyền sẽ không bị ép phải rời Thục Sơn kiếm phái, đi tới kết cục như bây giờ!
Nhưng hiện tại nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa
Người yếu là người yếu, dù không phục cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục!
Đúng lúc này, Lâm Phong đang chậm rãi đi vào.
Lâm Phong vốn vừa đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, đang vui vẻ. Nhưng vừa bước vào sân lại thấy mọi người dùng ánh mắt tủi thân nhìn mình!
Nhất là vợ mình Trần Y Nặc, đôi mắt như đỏ lên, giống như sắp khóc!
Vẻ mặt anh lập tức trở nên u ám, nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Y Nặc, hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em?”
“Không phải em, mà là em trai em…”
Trần Y Nặc nói một nửa thì ngừng!
Cô ấy hiểu tính cách của Lâm Phong, chuyện vừa nãy, Khổng Trần và Lý Thanh Sương kia không chết cũng tàn phế!
Hai người này là người của Thục Sơn kiếm phái!
Mà Thục Sơn kiếm phái có thực lực kinh khủng ngang với Đạo môn, trong truyền thuyết, ở Thục Sơn kiếm phái có tồn tại một kiếm tiên…
“Em trai em làm sao?” Lâm Phong nhíu mày hỏi.
Trần Y Nặc do dự, không biết mình có nên nói không. Những người khác cũng đầy phức tạp, cùng giữ im lặng!
Dù Trần Bắc Huyền cũng không dám nói gì!
Từng là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, ông ấy cũng coi như hiểu rõ người của Thục Sơn nhất…
Trong giới võ đạo truyền tai nhau một câu thế này: Nếu như thế gian này có tiên, thì nhất định sẽ ở Thục Sơn…
Đủ để chứng minh Thục Sơn kinh khủng cỡ nào!
“Các người cứ từ từ nói chuyện, chúng ta đi trước!”
Lúc này, Lý Thanh Sương bỗng nói một câu với Khổng Trần đứng bên cạnh mình, chuẩn bị rời đi.
“Chuyện còn chưa rõ ràng, đừng mong rời đi!”
Lâm Phong lạnh lùng nói.
“Ha ha, anh còn nói là không thể? Anh là cái thá gì? Con rể nhà họ Trần, tôi thấy anh…”
“Bốp!”
Lý Thanh Sương chưa kịp nói xong đã bị Lâm Phong tát một cái bay ra ngoài hơn ba mươi mét, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng sưng vù lên, còn rớt ra hai cái răng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.