Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 596:




Nhìn thấy vậy, người nhà họ Trần đều dại ra.
“Thanh Sương!”
Khổng Trần giật mình, lập tức tiến lên kiểm tra vết thương của Lý Thanh Sương.
Lâm Phong mặc kệ họ, quay lại hỏi Trần Y Thủy:
“Y Thủy, rốt cuộc là sao? Nói cho anh rể biết.”
Làm một người u mê Lâm Phong, Trần Y Thủy cực kì tin tưởng anh, cho nên nói hết chuyện ban nãy ra.
Adv
“Anh rể, Lý Thanh Sương này ỷ mình là đệ tử của Thục Sơn, khinh thường nhà chúng ta, đến đây hủy hôn thì thôi đi, còn sỉ nhục chung ta nữa!” Trần Y Thủy tức giận nói.
Lâm Phong nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên nặng nề.
Lúc này, Lý Thanh Sương đã được Khổng Trần đỡ dậy. Cô ta lau máu tươi bên mép, xoa xoa cái mặt sưng, trong lòng đầy phẫn nộ!
Thân là thiên kiêu ở Thục Sơn kiếm phái, lại bị một kẻ tầm thường trong thế tục tát một cái?
Adv
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng hơi nghi hoặc vì sao con rể này của nhà họ Trần lại mạnh như thế?
Lấy thực lực của một võ đạo Tông Sư trung kỳ ra so, có thể dễ dàng tát bay cô ta đi, tên này chắc chắn đã ở Võ Hồn Cảnh!
Ba mươi tuổi là Võ Hồn Cảnh?
Ánh mắt Lý Thanh Sương nhúc nhích, nhìn Lâm Phong lạnh lùng hỏi:
“Có biết tôi là đệ tử thế lực nào không? Anh còn dám đánh tôi?”
“Bốp!”
Lâm Phong không nói nhiều, tát thêm một cái qua.
Lý Thanh Sương không thể đỡ nổi, bị tát bay ra thêm vài mét, cuối cùng nặng nề đập lên tường, trong miệng phun ra một búng máu to!
“Đánh cô thì sao? Cô thì là cái gì? Tới đây cho tôi!
Lâm Phong giơ bàn tay to lên túm lấy, cách không bắt Lý Thanh Sương vào tay, lạnh lùng nói:
“Có phải cô cho rằng mình rất mạnh không?”
“Anh…”
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thanh Sương nhìn Lâm Phong, không nói ra được một câu!
Cô ta không hiểu được thực lực của Lâm Phong.
Quá kinh khủng!
Trước mặt thanh niên này cô ta không có sức chống lại, giống như một con rối để mặc cho đối phương đùa giỡn thôi.
“Bốp!”
Lâm Phong lại tát thêm một cái, lạnh lẽo hỏi:
“Tôi hỏi, cô không nghe thấy à? Có phải cô cho rằng mình rất giỏi không?”
Không đợi Lý Thanh Sương đáp lời, Khổng Trần đã lấy lại tinh thần trước, lập tức lạnh lùng nói:
“Càn quấy! Đánh đệ tử Thục Sơn tôi nhiều lần như thế, khinh Thục Sơn không có cao thủ sao?”
Ông ta cũng hơi kiêng dè lai lịch của Lâm Phong!
Dù sao còn trẻ như vậy đã là Võ Hồn Cảnh, toàn bộ nước Đại Hạ không có bao nhiêu người, nhưng khi nhìn thấy thế này, ông ta lại cực kì phẫn nộ!
“Ông không phục?”
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Khổng Trần.
Khổng Trần vốn đang phẫn nộ nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Phong, nhất thời căng thẳng quên đáp lời.
Nhưng lát sau ông ta đã bình tĩnh lại, gằn giọng nói:
“Nhóc con, bất kể sau lưng cậu có chỗ dựa hay không, đắc tội với Thục Sơn kiếm phái không phải là lựa chọn sáng suốt! Cậu không nên điên quá!”

“Điên? Hôm nay tôi điên cho ông xem!”
Lâm Phong đột nhiên ném Lý Thanh Sương về phía Khổng Trần!
Khổng Trần giật mình, lập tức sử dụng sức lực toàn thân để cứu lấy Lý Thanh Sương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.