Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 599:




Mọi người đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy từ đằng xa, một lão già đồ trắng đang ngự kiếm phi hành.
Lát sau lão ta đã tới trước mặt mọi người.
Lão ta quét mắt nhìn một lượt, thấy Lý Thanh Sương buồn thiu cùng với vết thương trên người cô ta và Khổng Trần, ánh mắt lão ta lạnh lẽo, hỏi:
“Thanh Sương, có chuyện gì?”
“Thất sư tổ! Nhà họ Trần khinh người quá đáng! Con chỉ không muốn gả về nhà họ thôi, bọn họ lại…”
Lý Thanh Sương kích động kể lại hết mọi chuyện, nhưng không nhắc tới chuyện mình sỉ nhục nhà người ta!
Adv
Lão già áo trắng nghe xong cau mày, nhìn Khổng Trần hỏi:
“Là vậy ư?”
“Đúng là như thế.” Khổng Trần do dự một lát rồi gật đầu.
Lúc ba người họ nói chuyện với nhau, Lâm Phong đang hứng thú đánh giá lão già.
Adv
Lão già áo trắng này là Võ Hồn hậu kỳ, dựa theo bảng đề danh để tính thì cũng phải vào top 100!
Lão ta còn là kiếm tu, hiểu Ngự Kiếm thuật, có lẽ chiến lực thực sự còn cao hơn một chút!
“Bắc Huyền, tuy bây giờ con không còn là đệ tử Thục Sơn, nhưng vẫn phải có quy củ! Sao con lại làm ra việc hồ đồ như thế?”
Kiếm Thất đột nhiên nhìn về phía Trần Bắc Huyền.
Hiển nhiên Trần Bắc Huyền và lão già có quen biết, ánh mắt ông ấy phức tạp, không trả lời được.
Một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Thất sư thúc, chuyện này chúng con có sai, nhung là Lý Thanh Sương sỉ nhục…”
“Được rồi khỏi giải thích! Dù thế nào đi nữa, đệ tử của Thục Sơn cũng không thể tùy tiện bị bắt nạt được!”
Kiếm Thất cắt ngang lời Trần Bắc Huyền nói, sau đó quay lại hỏi Lý Thanh Sương:
“Thanh Sương, con muốn thế nào? Nói đi, hôm nay Thất sư tổ có thể ra mặt vì con!”
Lão ta nói xong, không khí lập tức trở nên áp lực.
Người nhà họ Trần không khỏi siết chặt tay, hai mắt đỏ lừ!
Còn tưởng đây là một người biết nói lý lẽ, không ngờ đối phương cũng không phân biệt tốt xấu, dù ai đúng ai sai thì cuối cùng vẫn là Thục Sơn thắng, không ai được bắt nạt!
“Thất sư tổ, con muốn tất cả bọn họ quỳ xuống xin lỗi cho con!”
Lý Thanh Sương oán hận chỉ vào Lâm Phong, lớn tiếng nói:
“Ngoài ra, con muốn người này chết nữa!”
“Cô muốn tôi chết á?”
Lâm Phong nhìn thấy tất cả, nở nụ cười nhạt.
“Không sai, hôm nay anh phải chết ở đây, tôi nói, ai cũng…"
“Đùng!”
Lâm Phong tát một cái, biến Lý Thanh Sương thành thịt vụn.
Dù cô ta có xinh đẹp quyến rũ cỡ nào, trong mắt anh cũng chỉ là bộ xương khô mà thôi.
Nhìn thấy thế này, mọi người đều im lặng, ai nấy lộ vẻ choáng váng.
Khuôn mặt Khổng Trần thì dại ra.
Còn Kiếm Thất thì khó mà tin nổi.
“Thực ra vừa rồi em vợ tôi nói rất đúng, giữa chúng ta không có thù hận gì, tôi chỉ tiện tay dạy dỗ hai người này, xả giận mà thôi, không có gì khác.”
“Đáng tiếc, các người không nên tìm đường chết như thế, ép Thục Sơn các người bị hủy hoại!”
Lâm Phong lạnh lùng nói xong, không hề do dự mà giơ tay lên, chộp tới Kiếm Thất!
“To gan lắm, dám công kích trước! Tôi cũng muốn xem cậu lợi hại tới đâu!”
Vẻ mặt Kiếm Thất lạnh như băng, tay tạo thành kiếm quyết, quán lạnh:
“Vạn Kiếm Tề Phi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.