Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 604:




Không biết có phải do thể chất đặc thù hay không, trong khi người khác nuốt hai viên Thối Thể Đan đã thấy cơ thể đau đớn không chịu nổi thì Diệp Thiên Tâm nuốt đan dược cứ như ăn kẹo!
Sau khi ăn nhiều Thối Thể Đan đến vậy, Diệp Thiên Tâm chẳng những cường tráng hẳn mà còn cao thêm mười mấy centimet. Người vốn đã một mét tám giờ đã sắp chạm ngưỡng hai mét, đứng tại chỗ hệt ngọn núi nhỏ!
Giờ phút này, tại diễn võ trường của nhà họ Trần, Diệp Thiên Tâm đang đứng tại vị trí chính giữa, bốn phía xung quanh bị bao vây bởi một tốp võ giả của nhà họ Trần.
Bầu không khí trong sân thoáng trở nên nặng nề!
Lúc này, Diệp Thiên Tâm bỗng cất lời: “Mau xông lên đi! Đã ba ngày rồi mọi người chưa đánh tôi! Lên đánh tôi một trận sảng khoái đi nào! Tôi có cảm giác mình lại mạnh lên rồi!”
Adv
Đám đông võ giả nhà họ Trần nghe vậy, khóe miệng đồng loạt giật giật!
Vốn trước kia họ đâu có tin chuyện ăn đòn là sẽ mạnh lên, mãi cho đến khi họ gặp phải Diệp Thiên Tâm…
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Diệp Thiên Tâm cũng kéo theo họ tập luyện cùng!
Mới đầu họ còn đánh rất hả hê, tuy nhiên về sau tất cả chỉ thấy đây là một kiểu tra tấn!
Adv
Cơ thể Diệp Thiên Tâm bây giờ cứng quá, cứng đến nổi bọn họ hơi khó kham nổi, đấm vào cảm tưởng như sắp gãy xương tới nơi!
“Còn do dự gì nữa, mau đến đánh tôi đi!”
Diệp Thiên Tâm hét lớn một tiếng, thôi thúc sức lực toàn thân, từng thớ cơ bắp lộ ra, chấn động đến tột cùng!
Đông đảo võ giả nhà họ Trần thấy vậy hít sâu một hơi, đồng loạt xông lên, tay đấm chân đá Diệp Thiên Tâm!
“Ha ha, sướng! Sướng quá!”
Diệp Thiên Tâm vừa cười to, vừa móc mấy viên Thối Thể Đan ra nuốt xuống!
Cách đó không xa, Lâm Phong chứng kiến cảnh này, không khỏi thầm mắng một tiếng: “Biến thái!”
Kể từ cái đêm anh tâm sự với Diệp Thiên Tâm, Diệp Thiên Tâm đã thay đổi hẳn, ngày nào cũng xin ăn đòn!
Anh thực sự nể tên ngốc này!
Mà đúng lúc này, Diệp Thiên Tâm bỗng thấy được Lâm Phong. Lão ta hét lớn một tiếng, hất văng vô số võ giả nhà họ Trần bốn phía quanh mình, sau đó lớn tiếng nói với Lâm Phong: “Cậu Lâm! Cậu cũng qua đây đánh thử tôi một lần đi! Bây giờ tôi không còn cảm giác gì với những đòn đánh của họ nữa rồi!”
Lâm Phong nhướng mày, hỏi: “Ông bành trướng đấy hử?”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì nhếch miệng cười nói: “Thích ăn đòn!”
“Rầm!”
Lâm Phong tung một chân đá bay Diệp Thiên Tâm ra xa mấy chục mét, cuối cùng đập cho tường vây trong sân trang viên thủng một lỗ to đùng.
“Ngu ngốc!”
Lâm Phong liếc qua Diệp Thiên Tâm đang nằm rạp dưới đất nhe răng trợn mắt kêu đau oai oái, sau đó quay gót rời đi luôn.
Đông đảo võ giả nhà họ Trần chứng kiến cảnh này đều tỏ thái độ cười trên nỗi đau của người khác.
Đồ ngốc siêu cấp Diệp Thiên Tâm này thế mà lại dám tìm cậu Lâm!

Đến chiều, khi Lâm Phong đang khoanh chân đả tọa, phun hơi hít khí, một người vội vã đi tới nhà họ Trần.
Không ai khác chính là Triệu Vô Cực của bộ chấp pháp!
“Cậu… cậu Lâm!”
Hiển nhiên, Triệu Vô Cực đi rất vội, thở hồng hộc liên hồi!
“Sao vậy?”
Lâm Phong mở mắt, hỏi.
Triệu Vô Cực lau mồ hôi trên trán, sau đó hấp tấp nói: “Xin cậu! Xin cậu hãy cứu Hoa viện sĩ với! Cậu ấy sắp không xong rồi, đã rơi vào trạng thái hôn mê…”
“Tôi biết quy tắc của cậu! Chỉ cần cậu cứu được Hoa viện sĩ, bộ chấp pháp chúng tôi sẵn sàng đưa cho cậu một nghìn viên linh thạch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.