Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 607:




“Trước đây có rất nhiều cường giả muốn chinh phục Đoạn Hồn Cốc, thậm chí một thế gia võ đạo đã cửu người trong dòng tộc mình vào, kết quả chỉ có một người chạy ra được. Chính người ấy đã mang một cây Đoạn Hồn Thảo ra!”
“Tiếc rằng mấy chỉ mấy ngày sau, do hấp thụ quá nhiều khí độc, người kia đã tự bỏ mạng!”
Nghe xong lời Dược Tư Mạc nói, Lâm Phong lập tức thấy hứng thú!
Ở Thập Vạn Đại Sơn thế mà còn có chỗ kiểu này ư?
Anh sở hữu thể chất vô song, bách độc bất xâm, không sợ khí độc!
Adv
Về phần Mê Hồn Trận?
Anh thông thạo về trận đạo, Mê Hồn Trận nho nhỏ này đã là gì!
Quan trọng nhất chính là anh cảm giác chỗ này phải 80-90% là có thứ tốt. Cơ duyên không ai biết thường tồn tại trong những nơi nguy hiểm!
Adv
“Một khi đã vậy, chúng ta hãy tới Đoạn Hồn Cốc một chuyến đi. Một mình tôi vào là được, mọi người cứ đứng chờ tôi bên ngoài!” Lâm Phong bình thản nói.
Dược Tư Mạc không ngờ mình đã nói đến vậy rồi mà Lâm Phong vẫn sẵn sàng dấn thân vào nơi nguy hiểm! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sao Hôm Nam Tây Tạng
2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
3. Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
4. Thiên Tài Tiên Đạo
=====================================
Điều này khiến ông ấy rất kính nể, cảm giác mặc dù Lâm Phong xông xáo nổi loạn nhưng cũng khảng khái nghĩa hiệp, quả thực làm cho người ta khâm phục không thôi!
“Mọi người vào đây hết đi!” Dược Tư Mạc không trả lời Lâm Phong, trái lại gọi toàn bộ những dược sư bên ngoài vào!
“Tình hình sao rồi?” Đoàn người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân, Dược Trần, Dược Viêm vừa vào đã vội vàng hỏi.
“Là thế này…” Dược Tư Mạc kể rành rọt dự định của Lâm Phong.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khiếp sợ, bị quyết định của Lâm Phong làm cho rúng động!
Từ góc nhìn của họ, người vào Đoạn Hồn Cốc chết chắc khỏi nghi ngờ.
Vậy mà Lâm Phong vẫn sẵn lòng lấy tính mạng của mình ra thử một lần!
Một số dược sư của Dược Vương cốc nhớ lại mình vừa tỏ vẻ khó chịu thì càng áy náy khôn nguôi, đồng loạt lên tiếng:
“Không ngờ cậu Lâm lại là người có tấm lòng nghĩa hiệp cao cả đến vậy! Chúng tôi dốt nát quá rồi!”
“Không tệ! Hành động nhìn tuổi bắt hình dong của chúng tôi đúng là không nên!”
“Thánh giả cao khiết, y giả lấy từ bi độ thiên hạ! Cậu Lâm đã sẵn sàng lấy thân mạo hiểm, tôi cũng sẵn sàng trả mọi giá để cùng cậu thăm dò Đoạn Hồn Cốc!”
Ngay cả Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân cũng giàn giụa nước mắt, cảm động không thôi!
Từ rất lâu rồi, họ đã đoán ra Lâm Phong là một nhân sĩ yêu nước ngoài lạnh trong nóng mà!
Hiện giờ quả nhiên suy đoán này đã được chứng thực!
“Cậu Lâm! Triệu Vô Cực tôi quả nhiên không nhìn nhầm cậu! Tôi sẵn sàng đi cùng cậu!”
“Hoàng Mi Đạo Nhân tôi cũng sẵn sàng xông vào Đoạn Hồn Cốc một lần!”

Nghe mấy người này nói, Lâm Phong hơi cạn lời.
Toàn thứ gì đâu không vậy!
“Không cần đâu! Tôi vào một mình thôi, mọi người cứ chờ tôi bên ngoài.” Lâm Phong nói.
Hiển nhiên, Triệu Vô Cực không đồng ý, muốn nói thêm gì đó.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh ầm ĩ.
Ngay sau đó, một người canh gác của Dược Vương cốc chạy vào, thưa: “Cốc chủ, không ổn rồi! Người của Ngũ Độc Giáo lại tới nữa!”
“Ngũ Độc Giáo?”
Mọi người trong nhà nghe vậy đều nhíu mày, vẻ lạnh lùng xẹt qua trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.