Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 608:




Đôi dòng tâm sự của ad: Các đọc giả thân mến, hiện tại truyện lên mỗi ngày 20 chương thì sau khoảng một thời gian nữa sẽ chạy tới các chương mà tác giả đang viết, đến lúc ấy sẽ không còn chương để lên nhiều như thế này được nữa, lúc ấy một ngày tác giả lên bao nhiêu thì sẽ up bấy nhiêu, nên mong các đọc giả hiểu và thông cảm ạ.
...........................
Dược Tư Mạc thở hắt ra một hơi, nói với Lâm Phong: “Cậu Lâm, cậu chờ một lát, tôi đi xử lý chút chuyện vặt, xong rồi chúng ta sẽ bàn tiếp về việc tiến vào Đoạn Hồn Cốc!”
“Không cần đâu! Chúng ta cùng nhau qua đó đi!” Lâm Phong trả lời.
Adv
Dược Tư Mạc do dự một lát mới gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, trước khi ra khỏi cửa, ông ấy vẫn không yên tâm dặn dò: “Cậu Lâm, tôi nghe phía Dược Trần nói rằng cậu rất mạnh, thế nhưng người của Ngũ Độc Giáo đều là hạng hiểm độc tàn ác, đặc biệt còn am hiểu hạ độc sâu, khiến người ta khó lòng đề phòng. Lát nữa cậu cứ xem ở một bên là được, tránh cho bị Dược Vương cốc của tôi làm liên lụy!”
“Tôi hiểu rồi!” Lâm Phong gật đầu nghiêm túc.

Một biển người đi tới trước ngọn núi của Dược Vương cốc!
Adv
Chẳng mấy chốc, mọi người đã tới trước một sân rèn luyện, nơi đây là chỗ đả tọa thường ngày của các đệ tử Dược Vương cốc.
Lúc này, có ba người ăn mặc quái lạ đang đứng trên sân.
Lâm Phong liếc mắt quan sát qua bọn họ.
Ba người này không hẳn là mạnh. Một ở Võ Hồn Cảnh, hai ở Tông Sư Đỉnh, song lại đứng đó với tư thế hùng hổ đầy khí phách.
Một dàn thủ vệ Dược Vương cốc bao vây quanh ba người, nét mặt còn thoáng vẻ căng thẳng!
“Độc lão lục, ý ông là sao? Ba ngày hai bữa lại tới Dược Vương cốc bọn tôi gây sự, không chịu để yên đúng không?”
Dược Trần mở lời trước, lạnh lùng quát.
“Cái gì gọi là gây sự? Chúng tôi tới nơi này một cách công khai, muốn giao lưu y thuật với Dược Vương cốc các người! Sao các người lại không dám?”
Ông lão Võ Hồn Cảnh dẫn đầu bình thản nói.
Dược Tư Mạc ngăn cản Dược Trần muốn ra tay, nói: “Ngũ Độc Giáo các người cũng biết y thuật?”
“Y và độc trong thiên hạ vốn chung một nhà! Chúng tôi am hiểu việc hạ độc thì ắt cũng hiểu về y thuật! Thế nào? Đừng nói là các người không dám nhé?”
Độc lão lục mỉa mai một lượt.
“Dược Vương Cốc chúng tôi là thánh địa y dược trong nước! Tất nhiên không sợ! Chẳng qua, ông không tới đây chỉ để đánh cược thôi đúng không?” Dược Tư Mạc híp mắt.
“Quả nhiên, cốc chủ Dược thông minh hơn người!”
“Chúng ta so một trận. Nếu chúng tôi thắng, tôi muốn Dược Vương cốc các người đầu quân cho Ngũ Độc Giáo chúng tôi, từ đây trở thành một phần trực thuộc Ngũ Độc Giáo!” Độc lão lục cất giọng u ám.
Vừa dứt lời, đông đảo các đệ tử Dược Vương cốc đều bực tức ra mặt, lòng đầy căm phẫn!
Tiếng xấu của Ngũ Độc Giáo về tác phong hành xử luôn nổi lềnh bềnh trong giới võ đạo. Để họ thành phần trực thuộc Ngũ Độc Giáo thì tổ tiên các đời của Dược Vương cốc cũng phải tức đến trèo ra khỏi quan tài mất!
Dược Tư Mạc nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Độc lão lục, không nói một lời!
Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng biết được xuất xứ của Ngũ Độc Giáo từ lời Triệu Vô Cực bên cạnh.
Ngũ Độc Giáo là một thế lực đến từ núi Hoành Đoạn của Nam Lĩnh, xưa giờ luôn đối đầu với Dược Vương cốc, giống với Quỷ Ẩn Tông anh tiêu diệt trước đây, được xem như Ma Giáo!
Lâm Phong đứng phắt dậy, nói với Độc lão lục: “Ông mới nói gì? Ông thắng thì Dược Vương cốc phải trở thành một phần trực thuộc của Ngũ Độc Giáo các người?”

“Cậu là ai?” Độc lão lục trầm giọng hỏi.
“Ông không cần quan tâm tôi là ai, tôi chỉ hỏi rằng ông có ý này đúng không?” Lâm Phong trả lời.
“Không tệ! Ý tôi chính là vậy! Nếu y thuật của Dược Vương cốc không bằng tôi thì phải trở thành phần phụ thuộc của Ngũ Độc Giáo tôi, có vấn đề gì sao?” Độc lão lục cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không để Lâm Phong vào mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.