“Bốp!”
Chỉ với một cái tát, Lâm Phong cứ thế đập cho Độc lão lục thành sương máu. Hai nhát vỗ tiếp theo cũng đập nốt hai đệ tử khác của Ngũ Độc Giáo thành sương máu!
Tốc độ này quá nhanh, nhanh tới nỗi ba người Ngũ Độc Giáo còn chưa kịp thả độc!
“Trên thế giới sao lại có người ngu thế nhỉ? Cái kiểu đánh đố trực tiếp ngu xuẩn cỡ này mà cũng nói được!”
Lâm Phong không khỏi cười lạnh một tiếng.
Adv
Chứng kiến cảnh này, đám đông đệ tử Dược Vương cốc đồng loạt trợn tròn mắt!
Thế… thế là chết luôn rồi sao?
Đến giờ họ vẫn chưa hồi hồn!
Adv
Kể cả Dược Tư Mạc, Dược Trần và Dược Viêm cũng khiếp sợ ra mặt. Ba người nhìn vết máu dưới đất… rồi lại nhìn sang Lâm Phong, trong lòng không khỏi hơi sởn gai ốc!
Trên thực tế, Độc lão lục đã đến Dược Vương cốc của họ khiêu khích vô số lần. Tuy họ bực nhưng cũng không muốn gây thù với Ngũ Độc Giáo, chủ yếu do người Ngũ Độc Giáo quá xảo trá khó chơi!
Chẳng qua bây giờ…
Lâm Phong vừa đi lên đã tát một phát chết cả đám!
“Cậu Lâm không thay đổi gì nhỉ! Vẫn nguyên nước nguyên vị như xưa!”
Triệu Vô Cực cười gượng một tiếng, phá vỡ bầu không khí áp lực trong sân.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Triệu Vô Cực, sau đó lạnh nhạt nói: “Được rồi, Hoa Vân Phi sắp đăng xuất tới nơi mà các người còn lãng phí thời gian với loại ngu đần này làm gì, mau mau lo việc chính đi!”
“Đúng đúng đúng đúng vậy! Cứu Hoa viện sĩ vẫn là quan trọng nhất, bây giờ chúng ta tới Đoạn Hồn Cốc thôi!” Triệu Vô Cực vội vàng trả lời.
…
Ngay lập tức, một đội nhóm bảy người chạy như bay tới sâu trong Thập Vạn Đại Sơn!
Bảy người trong nhóm lần lượt là Lâm Phong, Triệu Vô Cực, Dược Trần, ngoài ra còn có bốn vị trưởng lão của Dược Vương cốc!
Về phần Dược Tư Mạc, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân… Do họ khá mạnh mẽ nên được Lâm Phong khuyên ở lại gác Dược Vương cốc, bảo vệ tốt Hoa Vân Phi…
Không chỉ dừng ở đó, để đảm bảo không sơ suất gì, Lâm Phong còn gửi tin cho Hàn Phi ở Thanh Thành Kiếm Phái, để Hàn Phi dẫn người tới Dược Vương cốc trông coi chút!
Mặc dù Hoa Vân Phi đã gần chết nhưng không ai dám chắc sẽ không có sát thủ rình rập bên ngoài!
Lâm Phong đã quyết định cứu Hoa Vân Phi thì tuyệt đối sẽ không để Hoa Vân Phi gặp chuyện bất ngờ!
Không lâu sau, đoàn người đi tới trước một thung lũng!
Thung lũng này hình thành bởi hai ngọn núi cao ngất trong mây, tạo ra một dải đường dài như dẫn lên tận trời!
Từ xa nhìn lại, sâu trong cửa hang đen kịt không thấy được gì, đem đến cho người ta cảm giác chật hẹp ngột ngạt, vô thức thấy hơi sởn gai ốc.
“Cậu Lâm, chúng ta tới rồi! Chỉ cần băng qua cửa vào hẹp này là sẽ tới Đoạn Hồn Cốc!” Dược Trần nói.
Nghe vậy, Lâm Phong khẽ gật đầu, đang định nói gì đó.
Bỗng, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, bàn tay vồ về phía gần đó.
“Ai? Lăn ra đây cho tôi
Sau đó Lâm Phong vươn tay ra bắt lấy.
Chỉ nhìn thấy một thân cây to kềnh cách đó không xa, bỗng một người đàn ông mặc áo khoác dài có hoa văn màu vàng bay ra và bị Lâm Phong tóm lấy cổ!
Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, trên người chi chít vết thương, hơi thở yếu ớt, rõ ràng là bị thương nặng.
"Khè~"
Sau khi bị Lâm Phong bóp cổ, hắn chỉ hơi giãy giụa trong chốc lát, không khỏi phun ra một ngụm máu và sau đó thì hoàn toàn bất tỉnh.