Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 613:




“Nếu Phùng môn chủ không muốn thì bọn tôi cũng không miễn cưỡng, bọn tôi sẽ rời đi ngay, đến cầu cứu các môn phái khác!”
Lúc đó, ngay trong đại điện của Thần Võ Môn, Độc Tam Kinh đã thành khẩn nói với ông ta những lời như vậy!
Nếu là bình thường.
Phùng Thiên Luân đương nhiên không muốn dây dưa với Ngũ Độc Giáo!
Adv
Nhưng bây giờ thì khác!
Con trai ông ta, Phùng Mục Trần đang rất cần linh thạch để đột phá…
Mà ba nghìn viên linh thạch, không nghi ngờ gì là một con số rất lớn!
Cho nên sau khi do dự trong chốc lát, Phùng Thiên Luân vẫn đồng ý với yêu cầu của Độc Tam Kinh!
Adv
Thứ nhất, ông ta là Võ Hồn đỉnh phong, còn Độc Tam Kinh chỉ là Võ Hồn trung kỳ,
Hai là, ông ta dẫn theo không ít tinh anh của Thần Võ Môn, trong đó có bốn cường giả Võ Hồn cảnh, còn Ngũ Độc Giáo ngoài Độc Tam Kinh ra thì chỉ có hai cường giả Võ Hồn cảnh!
Hai bên chênh lệch về lực lượng, cho dù xảy ra xung đột, họ cũng không hề sợ Ngũ Độc Giáo!
Sau khi đã hẹn ước xong.
Mọi người cùng nhau lên đường đến Đoạt Hồn Cốc!
Lúc đầu, mọi thứ đều thuận lợi!
Đan dược tránh độc của Độc Tam Kinh đúng là có tác dụng, dọc đường đi, những con rắn rết độc kia đều tránh xa…
Nhưng khi đến khu rừng đầy khí độc này.
Tình hình có chút không ổn rồi!
Mặc dù có đan dược tránh độc nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngó lơ những luồng khí độc kia…
Đợi đến khi Phùng Thiên Luân và những người khác cảm thấy cơ thể không khỏe, chuẩn bị rút lui.
Độc Tam Kinh lại dẫn người bất ngờ tấn công bọn họ!
Còn bọn họ vì trúng độc khí, sức chiến đấu không bằng một nửa, cho nên dễ dàng bị người của Ngũ Độc Giáo chế ngự!
Lúc này, linh khí trong cơ thể càng bị khí độc cắn nuốt, làm cho cả người suy yếu.
Nhưng may mắn thay.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Phùng Thiên Luân đã đưa áo giáp Thần Vũ cho Thái Húc, mọi người hợp lực bảo vệ Thái Húc thoát vây!
Chỉ cần Thái Húc ra ngoài gọi Phùng Mục Trần đến, bọn họ chưa chắc đã không có hy vọng sống!
“Môn chủ, mấy người của Ngũ Độc Giáo đang làm gì vậy?”
Lúc này, một giọng nói nhỏ vang lên bên tai Phùng Lăng Tiêu.
Người nói là đại trưởng lão của Thần Võ Môn, Thái Khôn!
“Tôi cũng không biết! Nhưng Ngũ Độc Giáo tâm địa thâm độc, lại lừa chúng ta đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt!”
Phùng Thiên Luân vừa nói vừa chuyển ánh mắt đến một ngôi mộ không xa!
Nói chính xác hơn.
Là một gò đất!
Trước gò đất cắm một tấm bia đá!

Tấm bia đá đã lâu đời, bị ăn mòn nghiêm trọng, không còn nhìn rõ chữ viết trên đó!
Mà mười mấy người của Ngũ Độc Giáo đang quỳ trước gò đất, miệng lẩm bẩm những lời kỳ quái!
Giọng nói “ma ri ma ri” như quỷ dữ, kết hợp với cảnh tượng lúc này khiến sắc mặt của nhiều võ giả Thần Võ Môn tái mét, lạnh cả sống lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.