Thái Văn Cơ nhìn Độc Tam Kinh, lại thở dài một hơi:
"Thể chất yếu đuối, căn cơ không vững, chỉ mới Võ Hồn cảnh trung kỳ! Ngày nay người yếu đuối như ngươi cũng có thể làm Giáo chủ của Ngũ Độc Giáo sao?"
"Sư Tổ! Từ sau khi ngài đi về cõi tiên, tình hình Ngũ Độc Giáo của chúng ta ngày càng tệ hơn... Giờ đã đến bờ vực diệt vong!"
Độc Tam Kinh vẻ mặt đau buồn nói.
Thái Văn Cơ nghe vậy liền im lặng, nhất thời không nói gì!
Adv
Mà thấy cảnh này.
Mọi người trong Thần Võ Môn cũng im lặng như tờ, chỉ cảm thấy cả trái tim như chìm xuống đáy vực!
Tổ Sư Ngũ Độc!
Thì ra là tàn hồn của Tổ Sư Ngũ Độc mượn cơ thể tái sinh!
Adv
Là siêu cường giả cách đây hơn một nghìn năm.
Lão ta tỷ võ với chưởng giáo Đạo môn, đàm đạo với Phật đà, đại chiến ba ngày với kiếm thánh Thục Sơn mà không phân thắng bại!
Ngay cả khi đã hơn một nghìn năm trước, giới võ đạo vẫn lưu truyền sự tích về Tổ Sư Ngũ Độc...
Ngay lúc này.
Trên người Thái Văn Cơ đột nhiên tràn ra một luồng khí tức đáng sợ.
Đôi mắt trắng bệch của lão ta lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, lạnh lùng nói:
"Không sao! Năm xưa ta để lại chiêu này, bởi vì đoán trước sẽ có một ngày như vậy! Tàn hồn này của ta sẽ dẫn dắt Ngũ Độc Giáo một lần nữa tiến đến đỉnh cao!"
Độc Tam Kinh nghe vậy thì vô cùng kích động, đang định lên tiếng.
Mà đúng lúc này.
Lâm Phong đột nhiên nói: "Đã đoán trước sẽ có một ngày như thế này á, vậy có đoán trước được sự xuất hiện tao không?”
"Ngươi là ai?"
Thái Văn Cơ hỏi.
"Tao là người diệt Ngũ Độc Giáo bọn mày đó! Nếu mày không chê, có thể gọi tao là ba!"
Lâm Phong thản nhiên nói.
"Lũ kiến hôi, cũng dám ở trước mặt Tổ Sư Ngũ Độc ta kiêu ngạo! Đáng giết!!"
Thái Văn Cơ lạnh lùng nhìn Lâm Phong, một luồng uy áp nguyên thần khủng khiếp trực tiếp tràn về phía Lâm Phong...
Uy áp này quá khủng khiếp.
Khiến cho sắc mặt mọi người trong Thần Võ Môn tái nhợt, có cảm giác thần hồn sắp vỡ vụn!
"Mạnh! Tổ Sư quá mạnh!"
Độc Tam Kinh kích động đến mức toàn thân run rẩy!
Lão ta cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ lúc này tổ sư lại mạnh mẽ xuất hiện!
"Mày mà cũng dám gọi tao là kiến hôi ư? Cho dù mày ở thời kỳ đỉnh cao, tao cũng không sợ! Huống chi hiện giờ mày chả khác gì con trùng ký sinh!"
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến uy áp của nguyên thần, trực tiếp đưa tay lớn ra nắm lấy Thái Văn Cơ.
Trong mắt Thái Văn Cơ lóe lên một tia kinh ngạc, dường như không ngờ một thanh niên trẻ tuổi như vậy mà lại có thể chặn được uy áp nguyên thần của mình!
Nhìn thấy bàn tay to lớn của Lâm Phong chụp tới.
Sắc mặt lão ta không thay đổi, tay bấm ấn pháp!
Trong nháy mắt, toàn bộ khí độc trong Đoạt Hồn Cốc đều tràn vào trước mặt lão ta, hình thành một lớp lá chắn màu xanh lục!
"Ầm!"
Bàn tay to của Lâm Phong vỗ vào lá chắn màu xanh lục, phát ra một tiếng động lớn.