Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 632:




Dược Tư Mạc đau lòng nói.
So với việc chết, cú sốc tinh thần mới là lớn nhất đối với ông ấy!
Năm đó ông ấy vẫn là một đứa trẻ mười tuổi, theo sư phụ xuống núi rèn luyện thì tình cờ gặp được Dược Viêm đang ăn xin trên phố.
Dược Viêm nhỏ hơn ông ấy ba tuổi, ông ta mặc bộ quần áo rách bươm, gầy trơ xương!
Vì thấy Dược Viêm đáng thương nên ông ấy đã năn nỉ sư phụ đưa Dược Viêm về cốc…
Adv
Sau khi trở về Dược Vương cốc, ngày nào Dược Viêm cũng bám theo sau lưng ông ấy như một cái đuôi, ông ấy có chuyện gì vui cũng nghĩ đến Dược Viêm…
Hai người cứ thế cùng nhau lớn lên.
Sau khi trở thành cốc chủ Dược Vương cốc, ông ấy cũng đã không màng tới sự phản đối của mọi người, phong Dược Viêm làm phó cốc chủ!
Nhưng giờ đây…
Adv
Người mà ông ấy thương tận xương tận tuỷ này lại phản bội ông ấy!
Nghe thấy lời của Dược Tư Mạc, trên mặt Dược Viêm cũng lộ ra biểu cảm phức tạp.
Ông ta không trả lời mà nhìn về phía một bà lão ở cách đó không xa.
Bà lão lưng còng, chống cây gậy đầu rắn, chiếc áo choàng màu xám phủ kín cả thân hình lọm khọm của bà ta…
Nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện đôi mắt của bà ta toả ra ánh sáng xanh biếc, âm u khiến người ta phát sợ…
Chính bà lão này đã bày ra huyễn trận đáng sợ, dụ Lâm Phong vào bẫy!
“Lúc này cậu có thể nói thoải mái, dù sao bọn chúng cũng sắp chết rồi!”
Bà lão nói giọng khàn khàn.
“Vâng, thưa Huyễn Thuật Sư đại nhân!”
Dược Viêm gật đầu, sau đó thở ra một hơi rồi nhìn Dược Tư Mạc:
“Tôi biết anh coi tôi như em trai, nhưng con người từ khi sinh ra đã có cuộc đời khác nhau rồi… Anh và tôi mỗi người một thân phận, được định sẵn là kẻ thù ngay từ ban đầu!”
“Cậu có ý gì?”
Dược Tư Mạc hỏi.
“Thật ra tôi là người nước Oa! Tên thật của tôi là Iguchi Saburo!”
Dược Viêm chậm rãi đáp.
Ông ta vừa dứt lời.
Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại, không thể tin được nhìn Dược Viêm.
Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân cực kỳ khiếp sợ.
Dược Viêm là người nước Oa ư?
Một người thầy thuốc đức cao vọng trọng trong nước lại là gian tặc của nước Oa?
Nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ!
“Tôi được chọn ra từ một trăm nghìn đứa trẻ để huấn luyện từ năm năm tuổi, bảy tuổi đã đến nước Đại Hạ với âm mưu gia nhập Dược Vương cốc! Ý nghĩa của sự tồn tại của tôi đó là tiêu diệt tất cả lực lượng tinh nhuệ của nước Đại Hạ!”
“Thật ra tôi cũng không muốn hại Dược Vương cốc đâu! Con người đâu phải cỏ cây, ai có thể tàn nhẫn cho được? Tôi đã sống ở Dược Vương cốc nhiều năm rồi mà…”
“Các anh muốn trách thì đi mà trách Lâm Phong ấy! Nếu không phải do cậu ta ra tay cứu Hoa Vân Phi nhiều lần, các anh đã không ra nông nỗi này rồi!”
Dược Viêm nói một tràng.
Theo như ông ta nghĩ thì những lời này là thật lòng, nhưng vào tai đám người Dược Tư Mạc lại khiến họ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Mày làm gái điếm mà còn muốn lập đền thờ à! Người nước Oa chúng mày thật vô liêm sỉ!”
Triệu Vô Cực lạnh lùng mắng.
“Rắc!”
Dược Viêm lập tức bóp cổ Triệu Vô Cực rồi nhấc ông ta lên, hờ hững nói:
“Triệu Vô Cực, mày nóng tính thật đó, giống y hệt thằng em Triệu Vô Song của mày, đáng tiếc nóng tính thì có ích gì đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.