Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 633:




“Vô Song, sao mày…”
Triệu Vô Cực khó tin nhìn Dược Viêm.
“Đúng vậy, sở dĩ năm đó thằng em Triệu Vô Song của mày chết thảm cũng do tao sắp đặt hết cả đấy!”
“Nói đi cũng phải nói lại, lúc Triệu Vô Song chết cũng oanh liệt lắm!”
“Nó bị tao bẻ gãy cả hai cánh tay mà vẫn không chịu nhận thua… Sau cùng tao uy hiếp sẽ giết vợ con nó, nó mới khóc lóc quỳ xuống xin tha, xin tao giơ cao đánh khẽ! Nhưng cuối cùng tao vẫn giết vợ con nó! Nhất là vợ nó… Chậc chậc, ngon dã man!”
Adv
“Mày nói tao nghe xem có đúng là người nước Đại Hạ chúng mày đều hèn như thế không?”
Dược Viêm nhếch môi cười cợt.
Triệu Vô Cực nghe Dược Viêm nói, chợt cảm thấy toàn thân rét run.
Hai mắt ông ta phiếm hồng, cơn giận trong lòng khiến người ông ta co quắp lại, không nói nên lời!
Triệu Vô Song là em trai ruột của ông ta!
Adv
Cũng là một tổ trưởng hàng đầu của Bộ chấp pháp!
Năm đó Triệu Vô Song hoàn thành một nhiệm vụ tiêu diệt cường giả nước ngoài xâm nhập. Hiếm hoi lắm em trai ông ta mới có một lần nghỉ ngơi, ở nhà làm bạn với vợ con, cuối cùng nửa đêm nhận được mệnh lệnh truyền đến!
"Khu vực Nam Lĩnh có một thành viên của tổ chức nghiên cứu bị sát hại cả nhà, nghi ngờ do sát thủ nước ngoài làm, Triệu Vô Song, đề nghị nhanh chóng đến điều tra!"
"Rõ!"
Triệu Vô Song nhìn vợ con trong lòng, mặc dù rất không nỡ nhưng anh ta vẫn vội vã mặc quần áo:
"Vợ ơi, anh đi ra ngoài một chuyến, anh sẽ mau chóng quay về!"
"Đi đi! Em chờ anh!"
...
Cũng chính lần đó, Triệu Vô Song đi suốt đêm vẫn chưa về, dùng đủ cách cũng không liên lạc được!
Đợi đến khi bọn họ tìm được Triệu Vô Song, tứ chi của Triệu Vô Song đã bị vặn sống lại với nhau, nhét vào một chum nước, hai mắt bị móc ra...
Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, Triệu Vô Cực đau đến mức không muốn sống, ông ta thổ huyết ngay tại chỗ, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh!
Khi ông ta thề sẽ báo thù cho em trai, tìm ra hung thủ thì trong nhà lại truyền tới tin dữ!
Em dâu nằm trần truồng trong nhà, bị sát hại
Cháu trai gần ba tuổi cũng chết đuối trong hồ cá...
Nhớ lại từng mảnh ký ức, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy trái tim như vỡ nát, ông ta điên cuồng quát lên:
"Dược Viêm, tao muốn giết mày! Tao muốn chết giết tên súc vật này! A!"
"Bốp!"
Dược Viêm tát mạnh lên mặt Triệu Vô Cực, đánh đến mức má trái của Triệu Vô Cực bị biến dạng.
"Muốn giết tao? Sợ là kiếp này không làm được đâu, kiếp sau thì còn xem xét..."
Dược Viêm nói lời khiêu khích.
"Nếu như bọn tao cẩn thận hơn một chút, há có thể bị tận diệt?"
"Tao tức giận! Tao sống mà còn không bằng chết!"
"A! Dược Viêm, tên súc vật nhà mày!"
Dược Tư Mạc, Dược Trần, Hoàng Mi Đạo Nhân, cả mấy người Hàn Phi của Thanh Thành Kiếm Phái thấy vậy thì đều tức giận thở hổn hển, liên tục hét lên!
Cơ thể bọn họ giãy dụa kịch liệt, muốn bò dậy từ dưới đất, muốn giết chết hai tên gian tặc nước Nhật này!
Nhưng sau một lát vùng vẫy, cuối cùng bọn họ vẫn ngã xuống!
Lúc này đây, những nhân vật lớn trong mắt người đời cứ thế nằm rạp dưới đất, trên mặt lăn dài những dòng nước mắt đắng chát!
Thân là người nước Đại Hạ, bây giờ nhìn thấy người cùng dòng máu với mình bị mấy tên khốn của nước Nhật sỉ nhục như thế, ai có thể chịu được?
Tức giận!
Không cam lòng!
Bi thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.