Lúc này, một lão già khác lên tiếng:
“Lâm Phong này tàn sát một nửa người của nhóm Bát Kỳ của tôi! Lần này lại giết luôn cả Thiên Huyễn đại sư, chúng ta phải xem kĩ lại thực lực của hắn! Trước kia tôi vẫn cho rằng hắn chỉ Võ Hồn đỉnh phong là cao nhất, nhưng bây giờ rõ ràng là tôi đoán sai rồi!”
Ông ta nói xong, mọi người lập tức im lặng!
Thiên Huyễn Anh Tử đã coi như là cao thủ hàng đầu của nước Oa rồi! Tiếp theo nếu muốn đối phó với Lâm Phong thì họ có thể phái ai đi?
Quan trọng là, thực lực của Lâm Phong sâu không lường được, bọn họ không đoán ra! Dù có phái người tới ám sát, có phải chưa chắc đã thành công không?
Adv
Nếu lại thất bại thì phải làm sao?
Lãnh địa của nước họ cằn cỗi, người thưa, mỗi lần có một cao thủ nào chết đối với bọn họ đều là tổn thất cực kì lớn!
“Không phải là chúng ta có thể mời ninja hàng đầu của gia tộc Yagyu sao? Hoặc là mời thần chú sư!” Ishikawa đột nhiên nói.
Lão già áo đen đi đầu im lặng một chốc, rồi lắc đầu:
Adv
“Không thể! Chúng ta không thể phái thêm người đối phó với Lâm Phong này nữa!”
“Lẽ nào cứ mặc kệ như vây? Hoa Vân Phi không chết là uy hiếp cực lớn, nghiên cứu của nó một khi đã thành công thì người dân khắp Đại Hạ đều có thể tu võ! Chuyện này không thể được!” Ishikawa lạnh lùng nói.
Lão già áo đen đáp: “Chúng ta có thể mượn đao giết người.”
“Ý của ông là?”
“Vân Xuyên gần Nam Dương, dù thực lực của Lâm Phong có mạnh thế nào đi nữa cũng chưa chắc đã đối phó được Hàng Đầu Thuật của Nam Dương!”
…
Trong phòng, Lâm Phong hơi hứng thú nghiên cứu tiểu trùng màu xanh.
Anh phát hiện, nó có vẻ ngoài tương tự huỳnh hỏa trùng, nhưng thân thể lại rất cứng.
Anh dùng lửa đốt thử nhưng phải gần một phút đồng hồ mới cháy được một con!
“Tiểu trùng này tuyệt thật! Không chỉ cắn nuốt được Thần Hồn lực, cơ thể còn rất cứng, nếu thuần hóa được thì sau này đánh nhau cứ phóng tiểu trùng ra là được!”
Ánh mắt Lâm Phong hơi lấp lánh.
Chỉ là thuần phục tiểu trùng và yêu thú là hai khái niệm khác nhau.
Phàm là yêu thú, con nào cũng có linh trí nhất định, còn tiểu trùng thì gần như làm việc theo bản năng, muốn thuần phục một giống loài có dung lượng não cực nhỏ thì rất khó!
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Tiểu Luyến Luyến mồ hôi nhễ nhại chạy vào, hai bím tóc nhỏ lắc qua lắc lại, thoạt nhìn rất đáng yêu!
“Ấy… Ba quay về rồi ạ!”
Tiểu Luyến Luyến vừa thấy ba mình, lập tức vui vẻ nhào vào lòng ba, tò mò hỏi.
“Về được một lúc. Con đi đâu thế, đầu đầy mồ hôi!”
Lâm Phong vừa cười dịu dàng lau mồ hôi cho con gái vừa cười hỏi.
“Con vừa mới ra ngoài chơi ván trượt với đám A Kiệt, cũng vui!” Tiểu Luyến Luyến cười hì hì đáp lời.
Lâm Phong nghe xong, xoa xoa đầu con gái, lộ vẻ hiền lành hiếm thấy.
Đây mới là thứ trẻ con nên hưởng!
Trong khoảng thời gian này, con gái ở nhà họ Trần vui vẻ lên rất nhiều, cũng kết bạn được không ít!
Làm một người cha, anh không hi vọng cao xa rằng sau này con gái sẽ trở nên mạnh mẽ, chỉ mong con gái cứ vui vẻ như vậy.
Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến nhìn thấy tiểu trùng trong tay Lâm Phong, tò mò nói:
“Tiểu trùng này đáng yêu quá!”
“Đáng yêu?” Trong mắt Lâm Phong xẹt qua chút quái dị.
“Đúng vậy! Là một tiểu trùng dáng yêu, ba ơi, con chơi với nó một lúc được không?” Tiểu Luyến Luyến hưng phấn hỏi.
Lâm Phong nghe xong hơi do dự.