Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 642:




Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nghi ngờ hỏi:
“Ba, hình như con có thể nói chuyện với đám tiểu trùng này.”
Lâm Phong nghe xong, cảm thấy chấn động.
Anh còn chưa noi gì, Tiểu Luyến Luyến đã nói tiếp:
“Thì ra mấy tiểu trùng đáng yêu này tên Phệ Linh trùng, mẹ chúng nó mới mất không lâu, chúng nó vẫn là trẻ con…”
“Ba, chúng nó muốn nhận con làm chủ nhân, đồng ý không ạ?”
Adv
“Đồng ý, lập tức đồng ý!” Lâm Phong vội vàng nói.
Tiểu Luyến Luyến nghe xong, môi hơi cong lên, vui vẻ nhảy dựng lên, nói với đám tiểu trùng: “Sau này ta chính là chủ nhân của chúng mày!”
“Na na…”
Đám tiểu trùng màu xanh phát ra âm thanh như kẹo bông, vui vẻ vây quanh Tiểu Luyến Luyến.
Adv
Nhìn thấy vậy, Lâm Phong cảm thấy mình sắp cười lệch mồm luôn rồi!
Có đám tiểu trùng này, cơ thể con gái sẽ mạnh hơn.
Thực lực của con gái nháy mắt tăng lên một cách đáng sợ!
Chỉ là có vài chuyện cần được thông báo.
“Tiểu Luyến Luyến, con nhận đám tiểu trùng này xong, bình thường đừng thả chúng ra để tránh tổn thương người vô tội, biết chưa?” Lâm Phong dặn.
“Vâng!” Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói với đám tiểu trùng:
“Các cục cưng mau vào túi quần áo ta đi!”
“Na na…”
Một đám Phệ Linh trùng bay thẳng vào túi Tiểu Luyến Luyến.
Thấy đám tiểu trùng này nghe lời con gái nói, Lâm Phong hoàn toàn yên tâm!
Chỉ là lát sau anh lại nhíu mày.
Anh cảm thấy Phệ Linh trùng rất quen tai, hình như từng nghe từ miệng sư phụ rồi!
“Hẳn là lão già chỉ thuận miệng nói thôi, không thì mình đã nhớ ra rồi!” Lâm Phong thầm nghĩ.
Lúc này, Trần Y Nặc vội vàng bước vào, khi thấy Lâm Phong, gương mặt vui vẻ lập tức trở nên do dự, hình như có gì khó nói.
“Có chuyện thì nói, đừng ngại.”
Lâm Phong cảm thấy hơi phức tạp. Anh cảm thấy Trần Y Nặc hiện giờ luôn có vẻ khách sáo, không thoải mái như trước kia.
Thực ra anh cũng đoán được suy nghĩ của cô ấy, chính là nghĩ vì hiện tại khoảng cách giữa hai người quá xa nên cô ấy tự ti.
Chỉ là Trần Y Nặc không có linh căn, không thể tu tiên, kinh mạch thì chật hẹp, cũng không thể tu võ…
Như thế dù có ăn Thối Thể Đan cũng chẳng làm gì được!
Dù sao thì dược tính của Thối Thể Đan, một người bình thường khó mà chịu nổi…
“À, giờ ba em đang chiêu đãi người của các thế lực lớn ở phòng họp, thực lực của họ đều rất mạnh, ba em không đè nổi, ông nội Bắc Huyền thì đang bế quan.”
Nói tới đây, Trần Y Nặc do dự một lát mới tiếp lời: “Cho nên anh có thể qua hỗ trợ không.”
“Chút chuyện nhỏ mà em còn do dự với anh.”
Lâm Phong cười khẽ, tiến lên nắm tay Trần Y Nặc, nói: “Đi, chúng ta đi gặp họ.”
“Ừ.”
Trần Y Nặc cảm nhận ấm áp trong lòng bàn tay, hơi gật đầu một cái, cảm thấy an toàn cực kì.
“Ba, mẹ, còn con?”
Tiểu Luyến Luyến đằng sau chu miệng hỏi.
“Con tìm bạn chơi đi.”

“À.”

Nhà họ Trần, trong phòng họp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.