Trần Sơn đang ngồi chỗ cao nhất, nhìn đám người phía dưới, lòng bàn tay đổ mồ hôi!
Hiện tại ông ấy mới Tiên Thiên Cảnh tầng chín, còn chưa phải Tông Sư!
Mà đám võ giả phía dưới, cơ bản đều là Tông Sư Cảnh, thậm chí có hai Võ Hồn Cảnh…
Bọn họ tùy tiện thả ra một luồng khí tức cũng đủ để ông ấy thấy không yên!
Adv
Thực ra những người này cũng không phải người của các thế lực lớn ở Vân Xuyên, mà đến từ Nam Lĩnh ở ngay cạnh.
Vân Xuyên và Nam Lĩnh bảo vệ lẫn nhau.
Thập Vạn Đại Sơn của Vân Xuyên dãy núi Hoành Đoạn của Nam Lĩnh cũng liền kề nhau.
Ở dãy Hoành Đoạn của Nam Lĩnh cũng có rất nhiều tông môn lánh đời, chỉ là bọn họ rất đồng lòng, tự xây dựng lên cái gọi là liên minh Nam Lĩnh!
Adv
Tương truyền minh chủ của liên minh này là một cao nhân của Vu tộc, thực lực khó lường!
Trước kia, chuyện Lâm Phong và mười vạn đại quân ở chiến khu phía Đông giằng co với nhau tuy đã bị phía trên đè xuống không cho tin tức truyền đi nhưng người của thế lực lớn vẫn biết được!
Nhất là giới võ đạo Nam Lĩnh, chỉ cần có chút thực lực thì đều biết rất rõ!
“Gia chủ, ông cũng biết ý đồ chúng tôi đến đây ngày hôm nay là gặp cậu Lâm! Ông cứ kéo dài thời gian với bọn tôi thế này cũng không ổn lắm đâu?”
Một người trung niên mặc đồ trắng nói.
Người đó tên Chu Chí Tường, là trưởng lão của nhà họ Chu, là một võ giả Tông Sư Cảnh đỉnh phong!
“Chu trưởng lão, không phải tôi không cho mọi người gặp, là mọi người tới không đúng lúc, nó đã đến Thập Vạn Đại Sơn từ trước rồi, chưa về.”
Trần Sơn nở nụ cười, biểu hiện gần gũi.
Nhưng Chu Chí Tường nghe xong cực kì bất mãn, nói:
“Vậy chúng tôi cứ phải ở đây chờ? Chúng tôi đại diện cho liên minh Nam Lĩnh đến thăm hỏi cậu Lâm! Nếu chuyện này truyền ra thì có người còn tưởng nhà ông không để liên minh Nam Lĩnh vào mắt đấy!”
“Đừng hiểu lầm!” Trần Sơn vội vàng trả lời. Trong lòng ông ấy cũng đau khổ cực kì.
Vốn Nam Lĩnh và Vân Xuyên cũng ngang ngửa nhau, nhưng sau khi các thế lực của Nam Lĩnh liên minh lại, phân phối các loại tài nguyên võ đạo, hơn nữa còn có Vu tộc duy trì, nên giới võ đạo ở Nam Lĩnh phát triển cấp tốc, ngẳn ngủi mấy chục năm đã bỏ xa Vân Xuyên bọn họ!
Chỉ là cái này chẳng trách được ai, các thế gia ở Vân Xuyên ngày nào cũng lục đục, nếu như nhà ai có người chuẩn bị đột phá Tông Sư, chưa biết thực hư thế nào cũng sẽ bị chèn ép, thậm chí diệt môn!
Các môn phái của Thập Vạn Đại Sơn cũng rời rạc không liên kết, âm thầm tranh đấu!
So với Nam Lĩnh đồng tâm hiệp lực, bọn họ đúng là quá kém!
“Chu trưởng lão, chúng ta đến đây làm khách, ông cũng đừng nói chuyện kiểu thế, đừng để mất mặt!”
Lúc này, một người phụ nữ đồ đỏ lên tiếng.
Người đó tên Nguyễn Hồng Nhan, chính là người nhà họ Nguyễn ở Nam Lĩnh.
“Tôi làm gì mà mất mặt, chỉ là chờ ở đây quá lâu nên hơi nôn nóng mà thôi.”
Chu Chí Tường cười tít mắt nói.
Nguyễn Hồng Nhan không phản ứng lại, mà nhìn Trần Sơn mỉm cười nói:
“Nếu cậu Lâm đã không có nhà, chúng tôi cũng không sốt ruột."
“Cảm ơn Nguyễn trưởng lão thông cảm!” Trần Sơn thầm thở phào một hơi.
Thế nhưng một giây sau Nguyễn Hồng Nhan lại cười nói:
“Nói đi nói lại, Nam Lĩnh chúng tôi cũng coi như là anh em gần gũi với Vân Xuyên từ xưa, vẫn thường qua lại, nhưng từ khi liên minh Nam Lĩnh được thành lập, hai bên lại ít liên hệ! Hôm nay chúng tôi đến đây cũng dẫn theo không ít thanh niên đồng trang lứa, không ngại luận võ một chút, coi như là giết thời gian, có được không?”
Dứt lời, người của Nam Lĩnh đều liên tục gật đầu tán thành.