Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 649:




Mười năm bám dính lấy, gian khổ cỡ nào, người ngoài không hiểu được.
Cuối cùng ông trời không phụ người có lòng!
Anh ta khiến Trương Lỵ mềm lòng, suýt nữa là nắm được tay Trương Lỵ rồi!
Mà có thể nắm tay, là cũng có thể chạm đến những bộ phận khác, từ đó bắt đầu học đánh vần với nhau!
Nhưng bây giờ thì thành công dã tràng, tan tành mây khói, khiến anh ta không chấp nhận được!
Adv
Anh ta thấy tất cả là vì Lâm Phong!
Nếu không có Lâm Phong thì sao Trương Lỵ lại thay lòng?
“Lâm Phong, tôi không dài dòng với cậu! Chỉ cần cậu đồng ý từ nay về sau không gặp Trương Lỵ thì tôi sẽ dẫn người rời đi! Bao gồm cả việc cậu giết Chu Chí Tường, Nguyễn Hồng Nhan tôi cũng sẽ bỏ qua, sao hả?” Tôn Bình lớn tiếng nói.
Người nhà họ Trần đều đổi sắc mặt.
Adv
Trương Lỵ là ai? Có quan hệ gì với Lâm Phong?
“Không phải chứ, anh dở hơi à? Tôi và Trương Lỵ không liên quan quái gì đến nhau cả, não anh bị úng hả?” Lâm Phong hết biết nói gì.
Ánh mắt ba vợ đang găm lên lưng anh khiến anh gai người, hận không thể đập chết luôn Tôn Bình!
Nhưng bây giờ đúng là không thể đập chết Tôn Bình!
Nếu Tôn Bình chết thì chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi!
“Cậu với Trương Lỵ không liên quan? Cậu dám nói câu đó ư?”
Vẻ mặt Tôn Bình dữ tợn, lạnh lùng nói:
“Cậu vừa gặp Trương Lỵ đúng không? Trương Lỵ cố tình đưa anh trai Trương Lương tới Vân Xuyên là để gặp cậu! Tôi gọi điện thoại nhưng chị ấy không nghe! Cậu dám nói chị ấy không đi gặp cậu à?”
Lâm Phong nghe xong hơi nhíu mày.
Đúng là trước đó không lâu thì anh và Trương Lỵ có gặp mặt, nhưng chỉ là ngẫu nhiên thôi!
“Anh bám theo Trương Lỵ là chuyện của anh, đừng kéo tôi vào! Anh cho rằng ai cũng như mình, là chó theo đuôi sao?” Lâm Phong lạnh lùng nói.
“Tôi ghét nhất là bị ai nói như thế. Lâm Phong, cậu cho rằng không ai làm gì được cậu ư?” Tôn Bình lạnh lùng nói, rồi lập tức cho Tề Thiên Tứ một ánh mắt.
Hai cường giả Võ Hồn Cảnh trung kỳ đều nhìn về phía Lâm Phong.
Trong lời đồn, thực lực của Lâm Phong rất mạnh, cho nên hai người cũng không dám coi thường, định cùng nhau tấn công!
Hai chọi một, phần thắng lớn hơn!
Nhưng đúng lúc này có hai bóng dáng từ ngoài cửa chạy như bay vào.
Chính là Trương Lỵ và Trương Lương vừa biết chuyện!
Trương Lỵ thấy tình hình bên trong, sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói:
“Tôn Bình, cậu đang làm gì thế?”
“Trương Lỵ, chị tới rất đúng lúc! Hôm nay trước mặt nhiều người thế này, chị cho em một câu công bằng đi! Chị nói không thích em có phải vì thích Lâm Phong không?” Tôn Bình cắn răng hỏi.
Trương Lỵ nghe vậy thì nhìn lướt qua Lâm Phong, lập tức không hề do dự đáp:
“Tôi chưa từng thích cậu, đừng ảo tưởng!”
“Chị… chị đừng nói dối! Chúng ta ở chung mười năm, sao chị lại không thích em! Không thích em thì sao chị lại tốt với em thế!”
“Tôi làm gì cơ?”
“Em nói em khát, chị mua nước cho em! Em bảo nay em mệt, chị dặn em tối về nghỉ ngơi cho tốt, chị còn nói như thế là không tốt với em ư?”
Trương Lỵ nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tôn Bình, không ngờ mạch não anh ta kỳ diệu như thế.

“Tôn Bình, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ cho rằng cậu là một đồng đội đáng tin cậy mà thôi. Tôi không hề thích cậu, nếu có thì từ mấy năm trước đã có mối quan hệ với cậu rồi!”
Trương Lỵ nói nhanh, muốn giải thích rõ.
“Không thể nào! Chị đang nói dối!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.