Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 650:




Tôn Bình không chấp nhận được, cơ thể lảo đảo, cuối cùng còn phun ra một búng máu lớn!
Anh ta đột nhiên nhìn Lâm Phong, lớn tiếng nói:
“Em không tin! Tất cả là do Lâm Phong! Bởi vì tối hôm đó Lâm Phong cứu chị, mà em bị ngược đãi nên chị mới nói như thế! Chị đang nghĩ Lâm Phong đẹp trai và ưu tú hơn em! Hôm nay em cho chị xem, Lâm Phong lợi hại trong mắt chị, trước mặt em chẳng là cái thá gì!”
Nói tới đây, Tôn Bình giận dữ hét:
“Tôn trưởng lão, Tề trưởng lão, hai người bắt Lâm Phong lại!”
“Không được, Tôn Bình, cậu đừng có quá đáng!”
Adv
“Quá đáng? Em tốt với chị như vậy mà chị lại thay lòng, rốt cuộc là ai quá đáng? Tôn trưởng lão, chưa ra tay đi?”
Tôn Chí và Tề Thiên Tứ đều hiểu Tôn Bình đang tự lừa mình dối người, nhưng chuyện đã tới nước này, hai người cũng chỉ đành nghe theo!
Nhưng dáng vẻ phách lối lúc nãy của Lâm Phong cũng đã chọc giận họ!
“Lâm Phong! Để bọn tôi thử xem thực lực của cậu thế nào!”
Adv
Tôn Cảnh và Tề Thiên Tứ đồng thời đứng dậy!
“Thực ra vì một thằng bám đuôi mà chết thì không đáng. Các người quỳ xuống nói xin lỗi thì tôi có thể tha chết cho.” Lâm Phong nói.
Tôn Cảnh và Tề Thiên Tứ nghe xong đều cười lạnh, từng luồng khí tức đáng sợ từ trong hai người toát ra.
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Trương Lỵ thay đổi, lập tức xin anh trai giúp đỡ.
Nhưng Trương Lương lại lạnh nhạt nói:
“Lâm Phong quá kiêu ngạo, cậu ta nên bị dạy dỗ một chút! Huống chi bây giờ anh ra tay thật thì tính là gì, khác nào công nhận em thích Lâm Phong thật?”
Trương Lỵ cắn môi, nhìn chiến trường.
Hai cường giả Võ Hồn đã chuẩn bị xong, tấn công Lâm Phong!
“Liệt Diễm Thao Thiên!”
Tôn Chí vỗ ra một chưởng, lòng bàn tay thậm chí còn có lửa đỏ hừng hực, giống như muốn đốt hết mọi thứ, ngọn lửa nháy mắt nuốt chửng Lâm Phong!
“Phong Quyển Tàn Vân!”
Tề Thiên Tứ cười lạnh, tay khua lên, khiến ngọn lửa đang thiêu Lâm Phong càng mạnh hơn!
Nhìn thấy vậy, Trương Lương cũng nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói:
“Dung hợp vũ kỹ.”
“Cái gì?”
Trương Lỵ nghe xong thì run lên, lo lắng hỏi.
“Chính là hỗ trợ gia tăng sức mạnh của vũ kỹ, như lửa và gió, đất và cây… Kiểu dung hợp vũ kỹ này trăm năm trước đã xuất hiện, nhưng đến hiện tại lại rất ít.”
Trương Lương dừng một lát rồi nói tiếp:
“Dưới tình huống bình thường, dung hợp vũ kỹ sẽ giúp người ta có thể chiến đấu vượt cấp. Tôn Chí và Tề Thiên Tứ đều là Võ Hồn trung kỳ, hai người hợp tác, coi như Võ Hồn hậu kỳ bình thường chưa chắc đã là đối thủ. Xem ra Lâm Phong không chết cũng bị thương nặng!”
Nghe anh trai nói xong, gương mặt Trương Lỵ đột nhiên tái nhợt!
Võ Hồn hậu kỳ đã có thể xếp trong top 50!
Lâm Phong dù mạnh đến mấy cũng không thể ngăn cản được!
Còn Trần Sơn, Trần Y Nặc và mọi người nghe Trương Lương nói xong đều lo lắng vô cùng!
Trước kia Lâm Phong có thể đánh chết vài Võ Hồn, nhưng chưa từng đánh bại Võ Hồn hậu kỳ.
Cảnh giới võ đạo, càng lên cao, chênh lệch càng lớn!
Một Võ Hồn hậu kỳ có thể giết Võ Hồn sơ kỳ trong nháy mắt!
“Ha ha, Trương Lỵ, chị thấy chưa? Dù Lâm Phong có mạnh tới mức nào, trước mặt em cũng chẳng chịu nổi một đòn!”
Tôn Bình nhìn thấy thế, không nhịn được mà cười điên cuồng!
“Điên rồi! Cái đồ điên này! Nếu như anh Lâm Phong gặp chuyện không may, tôi sẽ lấy thân phận con gái dòng chính nhà họ Trương đề thề, tuyệt đối không bỏ qua cho cậu!”
Trương Lỵ lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.