Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 666:




Ông ta biết rất rõ về thực lực và tính cách của Lâm Phong, cho nên cũng không dám quát tháo gì, chỉ có thể dùng giọng điệu rất uyển chuyển để nói:
“Chuyện này rất quan trọng, Cậu Lâm… Chúng ta vẫn nên ngồi xuống thương lượng tử tế đi!”
“Đường lão! Tôi hiểu ý của ông, ông yên tâm đi, tối nay tôi sẽ đúng giờ đến đó, giúp các ông giết chết Maria kia!”
“Còn những chuyện khác, ông cứ thương lượng với bọn họ cho thật tốt, tôi có ở đây hay không cũng như nhau, dù sao thì ý kiến của tôi, các ông cũng sẽ không nghe!”
Lâm Phong nhẫn nại giải thích một câu!
Adv
Đây cũng là nể mặt nhị sư tỷ, bằng không anh lười phí lời với đám người này.
Dưới thực lực tuyệt đối, bày ra kế hoạch ám sát gì gì đó hoàn toàn là lãng phí thời gian!
“Cái này…”
Đường Tam Thái nghe xong lời Lâm Phong nói, nhất thời không biết nên nói gì!
Adv
Lâm Phong vỗ vai Đường Tam Thái, định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Cường giả Võ Hồn đỉnh phong Trịnh Đại Hải híp mắt lại, tiến lên một bước, lạnh giọng nói:
“Lâm Phong, cậu không thể đi!”
Lâm Phong dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Trịnh Đại Hải, nhướng mày hỏi:
“Ý gì?”
“Không có ý gì cả! Vừa rồi kế hoạch của bọn tôi đều đã bị cậu nghe hết rồi, cậu lại không chịu cùng bọn tôi hành động! Bây giờ muốn rời đi, ai biết được cậu có tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không?”
Trịnh Đại Hải lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt.
Cả sảnh trong nháy mắt im lặng.
Chu Côn, Tiền Minh và những người khác đều biến sắc.
Bởi vì Lâm Phong là người được tổ chức đặc biệt phái tới, cho nên vừa rồi bọn họ thật sự không hề nghĩ đến phương diện này!
Lúc này nghe Trịnh Đại Hải nhắc nhở.
Một đám người lập tức cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh, từng trận sợ hãi!
Đúng vậy!
Lâm Phong đã biết toàn bộ kế hoạch của bọn họ!
Nếu bây giờ anh rời đi, tiết lộ kế hoạch ra ngoài, thì tối nay đám người bọn họ sẽ trở thành rùa trong chum, tất cả mọi người đều phải chết không có chỗ chôn!
“Cậu Lâm, Trịnh Đại Hải nói đúng, bây giờ cậu thật sự không thể rời đi, hoặc là cùng bọn tôi hành động, hoặc là cậu cứ ở lại đây chờ!”
Chu Côn trầm giọng nói.
Lâm Phong nghe vậy thì bật cười.
Chỉ cảm thấy mạch não của đám người này thật sự quá kỳ quái, thế mà lại nghi ngờ anh!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu được!
“Thôi bỏ đi, lười đôi co với mấy người!”
Lâm Phong trực tiếp quay người rời đi!
Tính cách anh vốn lạnh nhạt, đương nhiên không muốn cố gắng giải thích với Chu Côn và những người khác…
“Lâm Phong, cậu không thể…”
Chu Côn sắc mặt trầm xuống, lập tức tiến lên muốn ngăn Lâm Phong lại.
Những người khác cũng rục rịch, sắc mặt xanh mét.
Kế hoạch lần này phải bảo đảm tuyệt đối nghiêm ngặt, bất kỳ nhân tố ngoài ý muốn nào cũng không được phép tồn tại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.