Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 677:




“Ông biết tôi?”
Lâm Phong rất hứng thú hỏi.
“Đâu chỉ là biết thôi đâu! Giờ cậu cực kỳ nổi tiếng ở nước ngoài, mạnh tới mức có thể đối đầu với mười vạn quân được trang bị đầy đủ súng đạn, giết vô số cao thủ của nhóm Bát Kỳ từ nước Oa, ngay cả Thần Huyễn Sư – Thiên Huyễn Anh Tử còn chết trong tay cậu nữa cơ mà!”
“Bây giờ trên web đen toàn lệnh giết cậu không kìa!”
Ngô Thiên Long chậm rãi kể ra những chiến tích trước đây của Lâm Phong.
Adv
Nghe thấy những điều này, tất cả mọi người trở nên xôn xao.
Những việc này lấy một cái ra để nói thôi cũng đủ khoe cả đời, vậy mà thanh niên trước mặt này đã từng làm hết!
Đám người Chu Côn và Tiền Minh đều kinh ngạc, không ngờ Lâm Phong đã lợi hại đến mức này!
Đúng lúc này, cô Maria im lặng nãy giờ cũng lạnh lùng lên tiếng:
Adv
“Tên Lâm Phong này còn giết năm người cấp dưới của tôi, một chiến sĩ giáp đỏ và bốn chiến sĩ giáp trắng!”
“Ồ?”
Nghe vậy, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Ngô Thiên Long, đúng thật là ông ta không hề biết chuyện này.
Ông ta nhìn sang Lâm Phong, nói một cách đầy hứng thú:
“Cậu cũng giỏi sinh sự đó, đắc tội nước Oa, đắc tội Đảo Long của tôi, thậm chí ngay cả gia tộc Adam cũng đắc tội…”
Lúc Ngô Thiên Long đang nói thì đã có một đám võ giả mạnh bao vây Lâm Phong.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Chu Côn đỏ ngầu.
Không được!
Không thể để thiên tài như Lâm Phong chết ở đây được!
Như vậy sẽ là tổn thất rất lớn đối với quốc gia!
Hắn lập tức hét lên:
“Cậu Lâm, cậu có thể tới cứu chúng tôi, Chu Côn tôi đây xin khắc ghi trong lòng! Nhưng mà cậu chạy nhanh lên đi, không cần lo cho chúng tôi đâu!”
“Anh câm miệng dùm được không?”
Lâm Phong liếc xéo Chu Côn.
Chu Côn sửng sốt, sao chẳng giống với dự liệu của hắn chút nào hết vậy?
Trong tình huống bình thường, đáng lẽ Lâm Phong phải nói với đôi mắt ngấn lệ rằng “Tôi sẽ không đi, tôi nhất định sẽ cứu các anh” mới đúng chứ?
Nhưng tại sao lại biến thành nói mỉa hắn rồi?
“Lâm Phong, cho cậu một cơ hội phục tùng tôi! Với thực lực của cậu, tôi có thể cho cậu làm phó đảo chủ, chúng ta sẽ cùng nhau gây dựng sự nghiệp! Cậu thấy sao?”
Lúc này, Ngô Thiên Long đột nhiên chào mời.
Mọi người ở đây nghe vậy đều tỏ ra hâm mộ.
Có thể nói ra lời này, đủ để thấy Ngô đảo chủ coi trọng Lâm Phong cỡ nào!
Nhưng ai dè Lâm Phong lại phớt lờ Ngô Thiên Long, thay vào đó là nhìn lướt qua bốn phía, bình thản nói:
“Từ xưa đến nay Đảo Long thuộc lãnh thổ của Đại Hạ, tông chủ của Long Linh Tông, người đã khai hoang Đảo Long còn là người tu tiên truyền thống của Đại Hạ!”
“Nên là đừng bảo sao tôi không cho các đồng bào cơ hội sống!”
“Ai nghĩ mình là người Đại Hạ thì bây giờ bước ra ngoài cho tôi…”
Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Cả đám giễu cợt nhìn Lâm Phong như thể đang nhìn một thằng ngu.
Thực lực cũng cao, chỉ là đầu óc có vấn đề!
Nếu họ nghĩ mình là người Đại Hạ thì sao có thể đến tham dự bữa tiệc đêm nay được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.