Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 693:




Lâm Phong mở bừng mắt ra.
Lúc này, cả người anh đã biến thành màu đỏ rực, giống như khối sắt bị nung nóng, thất khiếu cũng chảy máu, thoạt nhìn cực kì dữ tợn!
Anh mạnh mẽ vận chuyển Cửu Thiên Tiên diễn pháp, muốn ngăn chặn khí tức dương tính trong cơ thể. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Cái nóng mãnh liệt làm anh ngã xuống giường, đau khổ vô cùng!
Đúng lúc này ngoài cửa phòng vang lên một giọng nữ êm ái:
Adv
“Anh Lâm, anh ở đâu?”
Lâm Phong nghe xong muốn nói chuyện nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Thiên địa sơ khai sinh ra âm dương, thuộc tính âm dương là nguyên tố chủ yếu xây dựng cơ thể, hiện tại âm dương mất thăng bằng, chính là sự đau khổ nhất thế gian…
Adv

Ngoài cửa, Trương Lỵ đặt tay lên ngực, nụ cười trên mặt pha chút lo lắng.
Tối hôm qua sau khi xong việc, Chu Côn lập tức liên hệ với thủ đô, yêu cầu phái người đến giúp đỡ giải quyết hậu quả!
Cô ta nghĩ có Lâm Phong ở đây nên chủ động xin đi!
Sau khi bận rộn tới tận trưa, cuối cùng cô ta cũng có thời gian rảnh, nên lập tức đến tìm Lâm Phong.
Vì gặp anh, cô ta còn ăn diện một chút.
Đôi chân trắng nõn đi giày cao gót màu trắng, cẳng chân mảnh khảnh được bọc bằng tất chân màu đen, vừa dài vừa thẳng.
Phía trên một chút là phần đùi lộ ra ngoài trắng như tuyết, được phủ lên bằng chân váy màu hồng, vừa đáng yêu vừa gợi cảm.
Nửa thân trên là một chiếc áo sơ mi croptop kẻ sọc, những lọn tóc xoăn lớn màu rượu vang xõa tung trên vai, cùng với ngũ quan xinh xắn, tỏa ra sức hấp dẫn vô cùng!
Trương Lỵ vốn là một mỹ nữ hiếm thấy, lúc này còn ăn diện hơn một chút, đủ để hấp dẫn chín mươi chín phần trăm đàn ông!
Khó trách Tôn Bình lại cứ đeo bám cô ta mười năm. Phụ nữ như vậy, có ai không yêu cho được?
“Trên mạng đều nói con trai thích quần áo thế này, không biết anh Lâm có thích không!”
Trương Lỵ thấp thỏm nghĩ, sau đó gõ cửa.
Đúng lúc này cô ta nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng “rầm”, hình như có thứ gì đổ xuống đất!
Điều này khiến cô ta biến sắc, lập tức đẩy cửa phòng vọt vào.
Kết quả lại thấy Lâm Phong ngã trên đất, người co ro lại, vẻ mặt đau khổ vô cùng.
“Anh Lâm, anh sao vậy…”
Trong mắt Trương Lỵ đầy hốt hoảng, lập tức ngồi xổm xuống, muốn đỡ Lâm Phong dậy.
Nhưng khi vừa đụng vào cơ thể Lâm Phong, cô ta cảm nhận được cơn nóng hừng hực, với thực lực của cô ta cũng cảm thấy hơi bỏng tay…
“Sao lại nóng như vậy! Anh Lâm, anh… tẩu hỏa nhập ma sao?”
“Tôi… âm dương trong cơ thể mất cân bằng.”
Lâm Phong nhịn cơn đau kịch liệt, nói.
“Âm dương mất cân bằng? Tôi làm sao mới cứu được anh?”
Trương Lỵ vội vàng nói.
Lâm Phong không trả lời, chỉ là khi nhìn về phía Trương Lỵ, trong mắt lộ ra chút khát vọng.
Với trạng thái của anh bây giờ, nếu có thể hấp thụ được nguyên âm của Trương Lỵ, âm dương điều hòa thì sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng anh không thể làm thế…
Trương Lỵ chú ý tới ánh mắt của Lâm Phong, dường như nghĩ tới điều gì.
Gương mặt cô ta đỏ lên, cắn cắn môi, sau đó ôm Lâm Phong lên, đỡ anh đặt lên giường, rồi cởi quần áo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.