Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 696:




Nhưng dù vậy cũng không thay đổi được bản chất đeo bám của anh ta.
Lúc này, Trần Thiên Hủ không thấy Lâm Phong đã về, anh ta đang không ngừng dính lấy Tô Vũ Tình, bưng trà rót nước, ánh mắt lấp lánh, hận không thể quỳ xuống liếm chân Tô Vũ Tình!
Thấy vẻ mặt hèn mọn đó của Trần Thiên Hủ, Lâm Phong thực sự không chịu nổi!
Anh không hiểu, với thân phận và địa vị của Trần Thiên Hủ, muốn phụ nữ như nào mà không có?
Không nên bám theo một yêu nữ dùng Mị thuật mới phải…
Nếu cứ như thế thì cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng thôi!
Adv
Phụ nữ trời sinh có mị thể như thế, sẽ không bị giữ lại vì ai!
Tô Vũ Tình muốn trở nên mạnh mẽ thì phải không ngừng quyến rũ đàn ông cường đại…
Bởi vì đàn ông càng mạnh thì thực lực của cô ta tăng lên càng nhanh.
Adv
“Anh vợ, trước kia em nói gì với anh, anh quên rồi à?” Lâm Phong không vui nói.
Trần Thiên Hủ chỉ liếc Lâm Phong một cái rồi quay lại trưng ra vẻ mặt lấy lòng nói với Tô Vũ Tình:
“Đừng để ý đến nó! Vũ Tình, buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé? Gần đây trong nước có một bộ phim hành động tình cảm, anh muốn đi xem cùng em.”
Trên mặt Trần Thiên Hủ đầy vẻ mong chờ.
“Có cơ hội hẵng nói tiếp.”
Giọng nói Tô Vũ Tình êm dịu, giống như chim hoàng oanh hót, cực kì êm tai.
Trần Thiên Hủ nuốt một ngụm nước bọt, vội gật đầu:
“Vậy chúng ta thỏa thuận nhé! Lần tới em nhất định phải đi xem phim với anh. Anh nói cho em nghe, anh xem đánh giá hết rồi, bộ phim đó cực kì tuyệt! Điểm Douban được tận 9,9 đó!”
“Ừ.” Tô Vũ Tình gật đầu, sau đó từ từ đứng dậy, đôi mắt cong như vầng trăng non, nhìn Lâm Phong chào một tiếng:
“Đã lâu không gặp!”
“Cô tới làm gì nữa?” Vẻ mặt Lâm Phong cực kì khó coi.
Tô Vũ Tình nhìn quanh, do dự một lát nói:
“Có thể qua chỗ khác nói chuyện riêng không, việc này tuy không lớn không nhỏ nhưng chắc chắn có liên quan đến anh!”
Lâm Phong nghe xong thì nhìn Tô Vũ Tình chằm chằm. Người phụ nữ như yêu tinh này định làm gì nữa đây?
“Đi theo tôi!”
Lâm Phong nói một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Tô Vũ Tình thấy vậy vội vàng đi theo, để lại đám người nhà họ Trần nhìn nhau…
Hai người rời đi rồi, Diệp Thiên Tâm bèn cong tay lên cơ bắp, thể hiện sự tráng kiện của mình, tức giận nói:
“Mẹ nó, vì sao phụ nữ đều thích cậu Lâm chứ! Diệp Thiên Tâm tôi bây giờ cũng tráng kiện, thoạt nhìn như một thằng nhãi ba mươi tuổi nhưng không có cô nào tìm tới tôi!”
“Phụ nữ có gì tốt, nhiều năm qua rồi, tôi sắp ói tới nơi rồi!”
Trần Sơn khoác tay lên vai Diệp Thiên Tâm, giả vờ bình thản nói:
“Khác phái chỉ để nối dõi tông đường, đồng tính mới là chân ái!”
Diệp Thiên Tâm nghe xong lườm Trần Sơn một cái.
Không hiểu vì sao bây giờ mỗi lần nhìn thấy Trần Sơn cười, lão ta sẽ thấy gai người, hận không thể đấm ông ấy một cái.
Nhưng dù sao Trần Sơn cũng là ba vợ của cậu Lâm, lão ta chỉ có thể nhịn xuống cười khan hai tiếng!


Bên kia, Lâm Phong và Tô Vũ Tình cùng nhau đi tới cái đình gần đó.
“Có chuyện gì nói thẳng đi.”
Lâm Phong nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.